12.
Tôi đầu.
Chu Kỳ quay lưng về phía sáng, toàn bộ khuôn bị bao phủ bởi bóng tối, mắt như tụ thành vật chất, ch//ặt lấy tôi như một sợi dây thô ráp.
…… Như thế ai sợ cơ chứ.
Tôi mấp môi, dám nói thật lòng.
Cũng may còn có người thứ ba ở hiện trường.
Chu nhập cuộc chiến: “Cậu d//ọ/a rồi.”
Chu Kỳ kiên nhẫn: “Sao chỗ có thế?”
“Tôi muốn nhìn thấy cậu đối xử với như thế.”
“Không nhìn được thì m–ó//c ném đi. đây nói với Mạnh Noãn, xen vào làm cái gì?”
Chu mỉm cười: “Tuy hiện tại tôi bạn học của hai người, nhưng trai của cậu.”
Chu Kỳ tiếng g–iễu cợt: họ thôi, Tranh đưa vào để đủ số lượng, thật sự mình món chính à, nhanh c–ú–t đi.”
Ý cười trên khuôn hơi phai nhạt, chậm rãi nói:
“Mạnh cáo với tôi, tôi đồng ý với sẽ giải quyết này.”
“A? Cáo trạng á? Cô cáo trạng ông đây với á?”
……
Hai người cã–i qua c–ãi ầm ĩ thôi, bầu khí ngày thẳng.
Hai người đ//á–n//h nhau luôn đi, đừng đ–ấ//u võ mồm như thế.
Bởi vì nếu cứ tiếp tục như thế, mấy nói thiếu suy nghĩ và n-g//u x–u//ẩn của tôi sẽ b–ại lộ theo.
Tôi thầm nguyện trong lòng cho bọn họ đ//á–n/h nhau, như thế sẽ có ai để ý đến tôi nữa
Cùng lúc về phía sau, tính rời nơi đầy rẫy thị phi này.
Không cử động, hai em họ nhà họ nhanh chóng quay đầu lại.
Chu Kỳ vào họ của cậu, đùng đùng tôi:
“Cậu nói đi, có phải cậu thích ta không?!
?
Hả?