Tôi đi/ên cuồ/ng đ/ập cửa tầng hầm, kêu c/ứu thất thanh.
Căn hầm này vốn đã bỏ hoang từ lâu, cánh cửa sắt cách biệt với bên ngoài bằng cả dãy hành lang dài, lại nằm lọt thỏm giữa tòa nhà văn phòng đổ nát - nơi chẳng mấy khi có người lui tới.
Tôi run bần bật trong tuyệt vọng. Cơ hội ngàn vàn này đã tuột mất. Tôi quá tự tin vào kế hoạch của mình, làm sao Lục Trạch Vũ không đoán được ý đồ thông qua phóng viên để tố cáo vụ án Đỗ Nguyệt? Anh ta đâu dễ dàng để tôi tiếp cận họ.
Kiệt sức không biết bao lâu, tôi đành buông xuôi, vật vờ tựa vào cánh cửa lạnh ngắt.
Năm xưa không c/ứu được Đỗ Nguyệt, giờ lại không minh oan cho cô ấy, kẻ sát nhân thật sự sẽ mãi ngoài vòng pháp luật.
Thiêm thiếp sắp ngủ quên, tiếng bước chân vang lên trong hành lang.
Lộp cộp, lộp cộp. Nhịp giày da đều đặn đặc trưng của Lục Trạch Vũ.
"Phóng viên về hết rồi." Giọng anh ta vọng qua lớp cửa sắt dày, đầy vẻ đắc ý.
Tôi nhổ nước bọt, im lặng phản kháng.
"Căn hầm này ba tháng mới dọn dẹp một lần. Tiếc thay, hôm qua người ta vừa vệ sinh xong." Anh ta gõ nhịp vào cửa, từng tiếng "cộc cộc" khiến tim tôi thắt lại.
"Cậu hiểu ý tôi chứ?"
Đương nhiên tôi hiểu. Ba tháng nữa, người ta mới phát hiện ra x/á/c ch*t th/ối r/ữa của tôi trong này.
"Bệ/nh nhân Triệu Dương tự ý trốn xuống tầng hầm, khi được tìm thấy đã..." Lục Trạch Vũ cười lớn không giấu giếm.
"Cút đi!" Tôi gằn giọng, gi/ận dữ vô vọng.
Từng giây trong căn hầm tĩnh lặng như dài vô tận. Chẳng lẽ tôi thực sự phải ch*t ở đây?
"Đỗ Nguyệt, xin lỗi." Nước mắt trào ra, tôi bật khóc nức nở.
Đột nhiên, âm thanh lách cách vang lên từ ổ khóa. Tôi áp sát tai vào khe cửa.
Tiếng chìa khóa xoay!
Nín thở, tôi nhìn cánh cửa từ từ hé mở trong bóng tối.
"Tiểu Dương, Tiểu Dương? Có trong đó không?" Chú Lý thì thào gọi tên tôi.
"Chú Lý!" Tôi kêu lên rồi vội bịt miệng.
"Tiểu Dương, có chú ở đây..." Chú gi/ật mình khi tôi chui ra từ bóng tối, nhưng vẫn nắm ch/ặt tay tôi an ủi: "Không phải lúc nói chuyện, theo chú mau!"
Chú Lý khóa cửa lại, dắt tôi lẻn qua lối tắt chưa từng biết, trốn khỏi bệ/nh viện trong đêm.
"Tên khốn! Nó tưởng chú không có chìa khóa hầm à?" Chú Lý thở hổ/n h/ển, mắt liếc ngang dọc.
"Sao chú biết cháu ở đây?" Tôi thì thào.
"Xời! Danh hiệu "bách khoa toàn thư sống" của chú đâu phải hữu danh vô thực? Trong viện này không có gì chú không biết!" Chú giơ ngón cái tự hào.
Nhưng chẳng mấy chốc, Lục Trạch Vũ sẽ phát hiện tôi đã trốn thoát.