Cuối cùng, bọn đồng ý sau giấu cậu bất cứ gì. thường tổn thất tinh thần cho cậu ta, còn ký thêm dự án, cậu mới chịu bỏ qua.
Trần Đào uống nhiều, nằm bò ra bàn vang như sấm.
Tôi và phải tốn ít sức mới khiêng được cậu lên giường.
Căn này cách âm thực ra khá ổn, nhưng lại năng lượng sóng âm của Đào.
Tôi với bị tiếng cho trằn trọc ngủ được.
Cả hai mặc lại áo rồi xuống lầu, muốn cậu ấy.
Xe chạy qua một khu rừng, một cổng lớn từ ra. Tôi nhìn ra phía trước, phát hiện sau cổng là rừng rạp.
Tôi nhịn được hỏi:
“Còn bao xa nữa mới em vậy?”
“Nói túc thì, bây giờ chúng đã vào rồi.”
Lần lượt qua toà nhà, xe cuối cùng dừng lại.
Tôi bước xuống xe, vươn vai một cái. Khi nhìn rõ cảnh vật trước mắt, sững sờ đứng tại chỗ.
Chu quay lại cái sân nhỏ của ông nội.
Cậu ấy đẩy cửa sắt kẽo kẹt.
Tôi nhìn thấy căn nhỏ có phần cũ kỹ, vườn được vây lại bằng tảng đ/á, cái nước úp ngược ở một góc.
Và ở giữa sân, cành treo đầy quả màu nhạt.
Tất cả mọi thứ đều giống hệt như trong ký ức của tôi.
“Em thế nào vậy?”
“Dựa vào bản mô hình anh từng để xây lại khó.”
“Là khi nào?”
“Năm anh rời đi.”
Chu nhìn phía gốc to đó, thở dài:
“Anh năm, mà em cái này từng chút một lớn lên mầm giờ.”
“Xin lỗi.”
Chu ôm vào lòng, xoa đầu tôi:
“Không sao chúng còn rất năm nữa.”
“Em yêu anh.”
Tôi tựa cằm lên vai cậu khẽ khàng đáp lại:
“Anh vậy. Rất rất yêu.”
Ánh qua lá lên chúng ấm khiến cảm thấy hạnh phúc.
Hạnh phúc muốn rơi nước mắt.
Quả bị dẫm kia, cuối cùng rễ đ/âm vào lòng đất, dưới sự chăm sóc chân thành, đã lớn lên thành một cái vững chãi sợ giông.
Một cái to cao.