Những ngón tay dài và trắng nõn gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng điệu có phần k i ê u n g ạ o.
“Cậu đừng ăn tối nữa, đi sớm đi, lát mình sẽ mang cho cậu một ít.”
Tôi đứng dậy, vung tay quăng cái ba lô xuống đất, ngẩng đầu đối đầu với Giang Từ.
“Giang Từ, cậu có hiểu tiếng người không vậy?”
“Tôi nói lại lần nữa, tôi không muốn làm bạn gái của cậu, cũng không có ý định đi quán net giữ chỗ cho cậu, càng không có khả năng thay Lâm Tri Hạ g i a n l ậ n.”
“Tôi sẽ không làm bất kỳ yêu cầu nào của cậu, vì tôi hoàn toàn không h ứ n g t h ú với cậu, hiểu chưa?”
Lâm Tri Hạ cười khẩy.
“Em đã nói rồi, Hứa Du Du diễn rất đạt, hoàn toàn không giống như trước đây cậu ấy thể hiện.”
“Cho dù anh có cho cậu ấy cơ hội, cậu ấy cũng không biết cách để nắm bắt.”
Các bạn học trong lớp đều nhìn về phía chúng tôi, Giang Từ hít sâu một hơi, nắm c h ặ t tay lại.
“Hứa Du Du, cậu định ầm ĩ đến bao giờ nữa?”
“Đ i ê n rồi!”
Tôi không muốn lãng phí thêm thời gian với Giang Từ, từ bàn học lấy thẻ cơm, thẳng thừng bước ra khỏi lớp.
Giữa ánh nhìn của mọi người, Giang Từ cũng không tiện đuổi theo.
Các bạn học đều chứng kiến cảnh tượng này, có vài người tốt bụng khuyên nhủ: “Giang Từ, thực sự những yêu cầu của cậu hơi q u á đ á n g, Hứa Du Du không đồng ý cũng là bình thường.”
“Đúng vậy, giờ cậu ấy là học sinh giỏi, đứng nhất lớp, cậu không thể vẫn áp dụng tiêu chuẩn cũ để đ/á/nh giá cậu ấy được.”
Lâm Tri Hạ t r ợ n m ắ t.
“Đứng nhất lớp thì sao chứ?”
“Đứng nhất lớp thì không phải là c h ó cưng của anh rồi à?”
“Anh à, cậu ấy càng như vậy, anh càng phải k i ề m c h ế cậu ấy, ngay từ đầu để cậu ấy thắng, thì sau này còn ai nghe lời anh nữa?”
“Theo em, lúc này anh nên để cậu ấy biết giá phải trả khi không nghe lời.”
Nghe đến đó, bạn ngồi ở bàn đầu, Trương Triết không thể nhịn được nữa, môi mỏng khẽ mím lại, bật cười.
Lâm Tri Hạ t ứ c g i ậ n t r ừ n g m ắ t nhìn cậu ấy.
“Cậu cười cái gì vậy?”
Trương Triết nhún vai, cặp mắt c h ế g i ễ u.
“Với chỉ số IQ của cậu, mình rất khó để giải thích.”