14

Nghe nói sau đó lúc Phó Tự và Vương Diệu Tổ đang trèo tường ra thì bị bắt được.

Phó Tự ngồi ở đầu tường, Vương Diệu Tổ xoa xoa tay chờ ở phía dưới, vòng ngoài tường có bốn năm người bảo an, soi đèn pin vào hai người họ, kiểm tra thẻ học sinh của họ là thật hay giả, sau đó thì đưa hai người về học viện quân sự số ba.

Cảnh này còn bị người quản sinh bắt được, người không xứng đáng được ở học viện quân sự số một, in hình họ ra, dán lên tường, dán lên ý cảnh cáo học sinh trường chúng tôi không thể học trèo tường theo học viện quân sự số ba cách vách, phải đi cửa chính.

Học viện quân sự cách vách cũng đưa ra giáo quy mới ngay trong tối hôm đó, cấm chỉ học sinh trong trường trèo tường, trèo tường trong trường thì xử lý cảnh cáo, trèo tường trường cách vách thì ghi lỗi xử lý.

Phó Tự và Vương Diệu Tổ một lần thành danh trở thành giai thoại của cả hai học viện quân sự.

Còn tôi xuất hiện trong sự tích của Phó Tự như một điểm nhấn đậm nét.

Cuối cùng đồn thành Phó Tự và Vương Diệu Tổ cùng thích tôi, chuyện tình tay ba rắc rối trong đêm, tình địch gặp nhau vô cùng ngứa mắt, thi nhau xem ai trèo tường đến kí túc xá trước thì người còn lại phải lùi bước.

Tôi: ?

Thật sự đừng vô lý quá mà người anh em!

Sau khi huấn luyện quân sự tôi tranh được hạng nhất quân đoàn.

Có người nói tôi dựa vào Phó Tự.

Tôi cười nhạt gọi hắn ra một đấu một, người nọ còn muốn học theo cách Phó Tự đối phó chiêu thức của tôi, chuẩn bị chặn ngang ôm lấy tôi.

Tôi vặn chân khóa cổ người đó, đ/á/nh cho người đó kêu cha gọi mẹ.

Vương Diệu Tổ đi ngang qua, cười nhạo nói: "Không phải chứ người anh em, cậu thật sự cho rằng cậu có khả năng đó sao? Lúc huấn luyện quân sự cậu không nhìn thấy mẹ tôi làm nũng với ba lớn tôi hả? Cậu, muốn, ch*t?"

"..."

Phó Tự thường xuyên đến gặp tôi, chỉ cần được nghỉ là sẽ đến tìm tôi ngay, còn rõ thời khóa biểu của tôi hơn cả tôi.

Dần về sau, mọi người cũng hiểu trong lòng, ngầm thừa nhận chỗ ngồi bên cạnh tôi là của Phó Tự.

Vương Diệu Tổ nói học viện quân sự số một mới là trường của Phó Tự, hắn có gia đình ở đó, còn học viện quân sự số ba chẳng qua chỉ là thứ cuộc sống của hắn cần để tồn tại mà thôi.

Không khí ở chung giữa tôi và Phó Tự nhanh chóng thay đổi trở nên m/ập mờ.

Tôi mắ/ng ch/ửi hắn tại sao không nhắc đến chuyện nói rõ ràng trong lòng không chỉ một lần.

Trọn một học kỳ trôi qua mà hắn đều không có bất kỳ lời bày tỏ gì!

Tôi gi/ận đến mức mất hết cả mặt mũi, hết sức tra nam, bản tính khó đổi mà!

Phó Tự dè đặt dỗ tôi.

"Tứ Tinh, cậu sao vậy? Tôi có chỗ nào không tốt sao?"

Tôi hừ lạnh, mặt băng không lên tiếng.

"Cậu nói đi, tôi nhất định sẽ thay đổi, có được không?"

Hắn khom người nhìn thẳng tôi, dùng ngón út nắm lấy đầu ngón tay tôi thăm dò, nhẹ nhàng đung đưa. Vừa dùng giọng điệu mềm mại nói chuyện với tôi, vừa luôn luôn giương mắt quan sát phản ứng của tôi, trên đuôi mắt cũng mang theo mấy phần lấy lòng.

Lại là bộ dạng này.

Hết lần này tới lần khác tôi lại nuốt trôi bộ dạng này.

Tôi đại phát từ bi không hất tay hắn ra, ầm ậm ờ ờ nói: "Ai kêu cậu chỉ chơi trò m/ập mờ mà không nhắc đến gì hết."

Thân người Phó Tự cứng đờ.

Tôi còn cho là mình chọc trúng suy nghĩ của hắn, tức gi/ận trong lòng tăng vọt, vừa định hất tay hắt qua vai cho hắn ngã tỉnh táo đầu óc một chút thì hắn đột nhiên cầm lấy tay tôi, len theo kẽ ngón tay, mười ngón tay đan vào nhau.

Hắn vừa không biết làm thế nào vừa cười nói:

"Tôi còn cho là tôi đây coi như đang theo đuổi cậu, mà cậu không bày tỏ thái độ gì nghĩa là không đồng ý, cho nên tôi vẫn đang luôn cố gắng theo đuổi."

"Thì ra là người được theo đuổi bày tỏ trước sao? Con rùa con Vương Diệu Tổ kia nói cứ cắm đầu theo cậu là được rồi."

Hắn xít lại gần tôi, trong con ngươi hắn phản chiếu lại gương mặt sắp ngượng chín luôn của tôi, mỉm cười một tiếng nói:

"Cho nên, Tứ Tinh à, tôi thích cậu, cậu có đồng ý làm bạn trai tôi không?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
79.07 K
3 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
6 Bảy Năm Bên Nhau Chương 14
8 Tiểu Lỗi Chương 56
11 Chuyến Xe Đêm Chương 25
12 Hồ Ly Xuống Núi Chương 16

Mới cập nhật

Xem thêm