Gần sáng bố mới về, miệng dính nước cỏ xanh lè, mặt cũng tái xanh. Dưới trăng trông gh/ê r/ợn. Tôi vờ ngủ nhưng run bần bật khiến giường lạch cạch.
Bố mở cửa bước vào. Bàn tay chạm chăn khiến nỗi sợ cũ ùa về. Tôi nắm ch/ặt con d/ao dưới gối, nước mắt lăn dài.
Nhưng ông chỉ kéo chăn đắp cho tôi, sờ trán:
"Không sốt, không ốm."
Ợ một cái như thú no cỏ.
Tôi chợt nhận ra bố giống con bò.
Giống hệt con bò già nhà tôi.
Bò già do ông ngoại mang đến khi mẹ sinh tôi. Bà nội bảo đàn bà quê không được yếu đuối như thế, rá/ch chút thịt chảy m/áu có sao. Ngày xưa họ vừa làm ruộng vừa sinh con ngay ngoài đồng. Hơn nữa, sinh có mỗi đứa con gái, tưởng mình là phu nhân nhà giàu chắc
Mẹ tôi ăn chẳng đủ no, mặt vàng vọt g/ầy gò, không có sữa cho con bú, tôi thì đói khóc suốt ngày. Ông ngoại đi trăm dặm dắt bò cái vừa đẻ đến. Ông bảo sang làm thuê, thăm con gái bỏ nhà theo chồng.
Sáng chiều ông mang sữa tới, có khi là canh cá. Sau hơn 40 ngày, xóm làng xì xào:
"Bố mày ngủ dưới cầu sau núi, vắt sữa bò đấy, nghe nói ông ta không phải bố ruột mày."
Mẹ ra cầu thấy ông ngoại đang dỗ nghé con: "Mẹ mày đây rồi, để nó ăn no thì con nó mới có sữa."
Mẹ khóc nức nở. Tuổi trẻ ngỡ là tình yêu, nào ngờ chỉ là trò lừa gạt. Tủi nh/ục nhưng chưa dứt áo.
Mẹ mời ông về ở cùng. Bà nội cằn nhằn, đồng ý nếu giữ lại bò. Đó chính là bò mẹ.
Ông ngoại già yếu, con bò là tài sản duy nhất. Khi về, ông xoa đầu nghé: "Xin lỗi con, mẹ mày mất rồi, giá mà cho con bú thêm..."
Bò mẹ nhai cỏ xanh mơn mởn nhìn tôi, không hiểu có nghe không.
Cái nhìn đầy nước cỏ ấy giờ y hệt ánh mắt bố tôi. Không còn đ/áng s/ợ, mà khiến tôi muốn khóc.
Tôi nhớ ông ngoại, nhớ con bò già.