Thời gian chờ đợi dường như quá đỗi dài đằng đẵng.

Tôi thản nhiên liếc nhìn, rồi nhận ra vốn dĩ con số “9” còn đáng sáng ấy lại trở nên tắt ngúm.

“Chuyện gì vậy trời, thang máy hỏng rồi à?”

Khi tôi chuẩn bị đưa tay ra ấn thang máy lần nữa, thì thang máy đột ngột rung lắc.

Đèn, tắt rồi.

Thang máy trong bệ/nh viện vẫn luôn mang đến cảm giác âm u đ/áng s/ợ đến lạ kỳ.

Trong không gian chật hẹp tăm tối, tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình thật rõ ràng.

“Cọt kẹt!”

Trên nóc thang máy phát ra tiếng kim loại m/a sát nhau chói tai.

Sau khoảng thời gian dừng lại ngắn ngủi, thang máy bắt đầu rơi xuống bằng tốc độ kinh h/ồn.

“Bụp!”

Thang máy tiếp đất đầy nặng nề, hai tay tôi bám vào tường cố gắng giữ vững thăng bằng, Tống Phi Phi và Thẩm Hạo thì lại ngã sõng soài xuống dưới đất.

“Má nó, đ/au quá đi mất!”

Lúc này đèn thang máy bỗng nhiên nhấp nháy vài lần, rồi phát ra ánh sáng tối mờ.

Ánh sáng này vừa trắng bệch vừa pha lẫn chút xanh lục, làm nổi bật Tống Phi Phi trông giống như một nữ q/uỷ.

Cô chật vật bò dậy từ dưới đất, Thẩm Hạo cũng chống chân đứng dậy:

“Sao chất lượng của thang máy này lại kém thế nhỉ?”

“Nếu Sa Sa đi thang máy xảy ra chuyện gì thì phải làm sao, không được, tôi phải đi tìm nhân viên bệ/nh viện để phản ánh.”

Trong lúc đang nói, cửa thang máy mở ra.

“Ting!”

Trên nút bấm của thang máy, con số “-1” đang nhấp nháy ánh sáng trắng yếu ớt.

Khi cánh cửa thang máy mở ra, một nhóm người lần lượt đi vào, không gian chật hẹp ngay lập tức trở nên đông đúc.

Tôi đếm một lượt, có tổng cộng 7 người, già trẻ trai gái đủ cả.

Mặc dù gương mặt của họ khác nhau, nhưng cơ thể lại cứng đờ như nhau.

Khi đứng gần, trong khoang mũi còn tràn ngập mùi cồn khử khuẩn nồng nặc.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Chúc Ninh

Chương 15
Em gái luôn dễ dàng có được sự ưu ái của tất cả mọi người. Bất kể là người thân hay người lạ, không có ngoại lệ. Chỉ vì một câu nói của em ấy rằng không có phòng tập nhảy, tôi đã bị sắp xếp đi ký túc xá. Trong những năm tháng tuổi trẻ tự ti, nhạy cảm đó, Giang Tứ là sự cứu rỗi duy nhất của tôi. Vì thế, khi biết tin em gái chuyển đến trường, tôi đã rất căng thẳng. Mất hồn đến mức chuông tan học cũng không nghe thấy. Giang Tứ cười lười biếng, gõ nhẹ vào đầu tôi: "Sợ tôi bị người khác cướp đi đến vậy sao?" “Chết tiệt, đứa nào đi đứng không nhìn đường...” Giây tiếp theo, tiếng mắng chửi của Giang Tứ khựng lại. Em gái tôi đứng dưới ánh nắng, mỉm cười với anh ấy. "Xin lỗi nha, em lỡ va vào anh." Ngày hôm sau, tôi theo lệ thường đến lớp Giang Tứ tìm anh ấy để học bù. Nhưng lại nghe thấy giọng nói lười biếng của anh: "Chậc, em gái cô ấy cũng không tệ như cô ấy nói." "Còn khá đáng yêu nữa."
0
4 Tin Vào Tình Yêu Chương 23
12 Bé Lục Cục Cưng Chương 19

Mới cập nhật

Xem thêm