Cố Chấp Lễ dẫn tôi lên xe.
Vừa chạm mông xuống ghế ngồi, tôi suýt nữa bật dậy.
Trời đất ơi.
Cảm giác mềm mại mướt mát này, da thật đấy à?
Tôi cẩn thận dồn trọng lượng mông xuống ghế.
Người đàn ông bật cười trước hành động của tôi.
Cố Chấp Lễ lấy ra một tập hồ sơ đưa cho tôi.
"Xem đi."
Tôi lật qua vài trang.
Cảm ơn nhé.
Mười chữ thì tám chữ tôi không đọc được.
Như xem sách thiên thư vậy.
Nhưng trước ánh mắt đầy mong đợi của hắn, tôi đành cố đọc tiếp.
Cố mà đọc.
Một lúc sau, thực sự không thể đọc thêm được nữa.
Tôi quăng tập hồ sơ trả lại.
"Anh tìm tôi có việc gì? Nói trước, chuyện x/ấu thì tôi không làm."
Trong vài phút ngắn ngủi, đầu óc tôi quay cuồ/ng.
Trang phục của hắn, chiếc xe này, chỉ cần x/é một mẩu da ghế xe cũng đủ trả giá mạng sống của tôi rồi.
Tìm loại tiểu tốt như tôi thì có thể có chuyện tốt đẹp gì?
Nụ cười của Cố Chấp Lễ đông cứng trên mặt.
Hắn nhìn tôi chằm chằm, từ từ nói: "Em không biết chữ?"
Chà.
Bị phát hiện rồi.
Từ nhỏ đã không ai quản, đến ngày đăng ký đi học tiểu học còn không biết đường đi, làm sao tôi biết chữ được?
Tôi buông xuôi: "Đúng vậy, m/ù chữ."
Hắn thở dài.
"Thế này thì phiền phức rồi."
Tôi còn phiền hơn hắn đây này: "Anh bạn ơi, rốt cuộc anh tìm tôi có việc gì vậy?"
"Đón em về nhà."
Tôi: "Hả?"