11
Tôi tưởng buồn, suy sụp, uất ức đến rơi nước mắt.
Nhưng lần tôi im lặng anh.
Rồi cúi từng tờ tiền trên mặt đất.
Làm sao tôi thể nói anh đây?
Tôi bẩn.
Tình yêu tôi cũng bẩn.
Tiền cũng vậy.
Nhưng, những do đó mắt anh những lời minh đến điểm.
Anh thà rằng tháng đó tôi đã thay đổi tính tình, còn hơn người chiếm giữ cơ thể tôi.
Tôi đã giải thích lần nhưng cả.
Ngay đình cũng nghĩ sự thay đổi tôi di chứng sau t/ai n/ạn xe.
Nhặt từng tờ tiền ngẩng đầu, tôi ngờ đang nắm ch/ặt Tiêu Sở.
Anh đứng thẳng như cây thương, cúi mắt tôi.
"Giả vờ gì chứ?"
"Gh/ê t/ởm."
Nói xong, dường như anh muốn tôi thêm một giây nào nữa, xoay người bỏ đi.
Gió cuốn theo rụng, phủ kín đường anh rời đi.
...
Chuyện em và mẹ Tiêu Sở đ/ời đã nhanh chóng lan khắp trường.
Mọi người tự bắt đầu tẩy chay tôi.
Vì cảnh đình, dám b/ắt n/ạt tôi.
Nhưng, tất mọi người lập, ở những góc tôi được hay thấy, liên tục tán tôi.
Từ đó, cái tên Tô Vãn trở thành đại diện cho sự phóng đãng và đ/ộc á/c.
Ngay học sinh chuyển trường mới đến lớp khác, bạn học cũng nhiệt tình dò đối phương...
"Nhất định phải Tô Vãn lớp khoa x."
"Tiếp xúc ta trở nên hạnh."
Trong mắt toàn trường, tôi như một thú ai cũng thước.
Những nơi tôi qua, lời đồn đại báng lót đường phía sau.
Tất mọi người ch/ửi tôi.
Ngoại trừ, Hoàng Chiêu Đệ.
Mỗi lần người nói ấy xông lên người ta: “Thật ra Tô rất tốt."
"Cô ấy toàn phải người như cậu nói!"
Nhưng, tác gì cả.
Ngược lại còn liên lụy ấy bị nói ấy chó đồng tiền, sai tôi.
Thời gian lâu dần.
Tôi cũng bắt đầu chán đến trường.
Trong tính cách bắt đầu nảy nở sự trầm lặng, đ/è nén tất nỗi đ/au đớn và rối.