“Nhóc tham tiền.”
“Tiền đặt cọc tỷ, rồi, đi thôi.”
Sân bay Xuyên thành.
Vừa bước khỏi sân bay, tôi đã thấy Nguyễn - hoa khôi của trường đứng đợi sẵn.
Hiển nhiên ấy đến tìm Diên, cạnh còn có gái khác đang tay ấy. Chắc bạn thân, dẫn nhau đến gặp đây mà.
Thấy tôi, ấy vẫy tay rạng “Chào Dạ, hi!”
Tôi ổn chút nào.
Tôi đúng đồ ch*t thật!
Họ sắp đính rồi, tôi nên tiếp lấy Diên, dù vì bất cứ lý do gì.
Tôi vơ vội định nhưng nhíu mày kéo tay tôi lại: “Em đi đâu?”
“Không việc của anh, mà quản?”
Dù sao tỷ đã vào túi, chạy giờ thì chờ đến khi nào?
“Em đi tìm bạn trai, buông em báo cảnh sát đấy.”
“Cứ xem, em có bước nổi không?”
Tôi chưa kịp đi hai bước, đám sĩ đón đã vây kín lối đi.
Tôi nhanh trí ôm bụng: “Tấn Diên, em cần vào toilet giải quyết chút.”
“Anh đưa em đi.”
“Không cả rồi mà đi sinh còn có người giám hộ, kỳ quái lắm à.”
“Vali gửi trông hộ, em đi lát về.” nhấn với anh.
“Cậu ấy đâu trẻ con, lạc được đâu. Diên, đúng lúc em có chuyện bàn với anh.” Nguyễn ngăn lại.
Tấn gật đầu, đuổi theo.
Thế tôi chuồn thẳng.