Trán của Lý Trụ bị đ/âm một cây Châm Phân Phách dùng để phân tách linh h/ồn cậu bé. Châm Phân Phách vốn chỉ là kim bạc thường, chỗ nào cũng m/ua được, nhưng cách dùng lại chẳng tầm thường.

Trước khi sử dụng, phải tìm mảnh đất vừa có người ch*t oan ức, cắm kim xuống đất ba ngày để hút đủ khí âm, dần dần mới thành Châm Phân Phách thực thụ. Muốn biết những nơi này, hoặc phải vào đồn công an tra c/ứu, hoặc phải đến q/uỷ thành dò la. Người kia dính giấy phù trên người, rõ là dân chuyên lui tới q/uỷ thành thường xuyên.

Quả nhiên, mặt Lão Cát biến sắc. Hắn khom lưng liếc nhìn xung quanh, rồi nịnh nọt: "Bà chủ, tôi thật không biết chuyện này, ngài đừng ép tôi nữa." Vừa nói vừa gi/ật tờ giấy vàng trên đất nhét vào tay áo, thu hàng bỏ chạy ngay tức khắc.

Tôi và Giang Hạo Ngôn liếc nhau, lập tức đuổi theo. Con m/a già này rời q/uỷ thành mà chạy cứ thong thả, như cố ý dẫn dụ chúng tôi. Theo hắn leo vô số cầu thang quanh co, cuối cùng dừng trước cổng đồn công an.

Hắn vội nhét tờ giấy vàng vào tay tôi, thì thào: "Kẻ đó thuộc Q/uỷ Thành, tôi không dám đắc tội đâu. Các người đừng tiết lộ là tôi nói nhé." Nói xong hắn xoay người chạy mất hút trong làn sương gió lúc nào không hay.

Xem điện thoại đã 2 giờ sáng. Cùng Giang Hạo Ngôn tạm trú ở khách sạn, sáng hôm sau tôi mang tờ giấy vàng về Chu Gia Phố.

"Hương Dẫn H/ồn đ/ốt liên tục một tháng, giá bao nhiêu?"

Chu Năng cười hề hề đón lấy tờ giấy: "Xem ra chủ quán vừa nhận vụ lớn nhỉ. Hương Dẫn H/ồn nhà Chu giá mỗi cây 2800, ch/áy 6 tiếng. Một ngày là 11200, một tháng tổng 336000. Với cháu thì trừ lẻ còn 300 nghìn thôi."

Ông ta lấy ra lư hương nhỏ, đ/è tờ giấy có khí tức Lão Cát lên, đ/ốt một nén hương. Thứ này chỉ dành riêng cho Lão Cát, cô h/ồn dã q/uỷ không cư/ớp được.

Bắt Giang Hạo Ngôn quẹt thẻ xong, tôi ngồi phịch xuống ghế sofa thở dài: "Thật chẳng muốn dính dáng đến người Q/uỷ Thành chút nào."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
7 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm