【Mèo con và cún con thật đáng yêu, nếu Hoắc Nghi ở đây, không biết anh ấy có thích không nhỉ?】
【Anh ấy lúc nào cũng điềm tĩnh như vậy, chẳng vui cũng chẳng buồn.】
【Không biết vị hôn phu của anh ta có khiến anh ấy d/ao động cảm xúc chút nào không, hừ.】
【Nhưng nếu người đó có thể khiến anh vui hơn thì cũng tốt thôi.】
【Không biết giờ anh ấy đang làm gì.】
【Haiz...】
【Nhớ anh ấy quá. Nhớ Hoắc Nghi quá.】
Đến khi tôi nhận ra, trang giấy đã kín đặc tên của anh.
Ánh mắt tôi dừng lại ở hàng chữ cuối cùng —【Nhớ anh ấy quá. Nhớ Hoắc Nghi quá.】
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống trang giấy.
Và tôi phát hiện ra, cũng như không thể nào phủ nhận được sự thật ấy —
Xong rồi. Hóa ra tôi đã yêu anh mất rồi.
Năm mới đầu tiên sau khi rời khỏi Hoắc Nghi.
Tôi một mình dán câu đối đỏ, một mình gói bánh tét, ngồi trên ghế sofa xem chương trình Tết, mèo và chó nằm cuộn tròn bên chân.
Tôi tự nhủ với bản thân — như vậy đã là hạnh phúc lắm rồi.
Bỗng nhiên, bên ngoài pháo hoa n/ổ vang trời, tôi hớn hở mặc áo khoác, bế theo mèo con và cún nhỏ chạy xuống xem.
Pháo hoa được b/ắn ở rất gần, sáng rực cả bầu trời, đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.
Tôi ngẩng đầu ngắm pháo hoa, rồi lại cúi xuống nhìn điện thoại.
Màn hình vẫn trống rỗng — không có lấy một tin nhắn chúc Tết từ Hoắc Nghi.
Tôi nhấn nút tắt màn hình, trong lòng không rõ là chua xót hay thất vọng, chỉ thấy ngột ngạt đến khó nói thành lời.
Xem pháo hoa xong, tôi dắt mèo và chó về nhà, vậy mà ngay trước cửa, lại bắt gặp một đống quà Tết chất đầy, cùng với một tấm thiệp chúc mừng…
【Chúc mừng năm mới.】
Không có chữ ký.
Tôi bế mèo và chó vào nhà trước, rồi một mình đứng lại trước cửa.
“Anh mà không ra gặp em. Thì từ nay chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa.” — Tôi nói
Đèn hành lang bật sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng, trong ánh sáng chập chờn ấy, tôi cũng chẳng rõ mình đang cố chấp vì điều gì.
May mà, sau vài lần đèn sáng tắt, Hoắc Nghi cuối cùng cũng bước xuống từ tầng trên.
Nhưng tôi chỉ liếc anh một cái, rồi xoay người mở cửa định vào nhà.
Anh vội vàng gọi tôi:
“Kỷ Duẫn!”
Tôi lạnh lùng quay lại nhìn, giọng điệu bình thản, giống hệt như cách anh từng đối xử với tôi suốt bao năm qua.
“Anh đến đây làm gì?”
Anh khẽ cúi đầu, giọng khàn khàn:
“Tôi không biết… chỉ là, tôi nhớ em.”
Tôi không đáp, chỉ bắt chước dáng vẻ điềm tĩnh vô cảm của anh ngày trước.
Anh bước lên, nắm lấy tay áo tôi, đầu cúi thấp xuống, nói nhỏ:
“Tôi không biết… thật sự không biết nữa. Tôi đã hủy hôn, cũng nói với ba mẹ rằng tôi không cần cái danh người thừa kế nữa…
“Tôi không hiểu mình bị làm sao nữa, Kỷ Duẫn. Tôi chỉ biết là — tôi muốn ở bên em. Muốn cùng em trải qua bảy năm sau nữa, thậm chí là mười bảy năm, bảy mươi năm nữa…
‘Kỷ Duẫn, Kỷ Duẫn…’”
Anh mơ hồ gọi đi gọi lại tên tôi, như thể có như vậy mới khiến anh bình tĩnh lại.
Nhưng tôi vẫn xoay người mở cửa nhà ra.
“Nhưng Hoắc Nghi, cho dù chúng ta là anh em tốt, thì cũng không thể ở bên nhau cả đời. Anh đã chọn liên hôn, chọn buông bỏ em, chắc hẳn là đã suy nghĩ kỹ rồi. Đừng hối h/ận dễ dàng như vậy."
“Nếu không, em chỉ có thể nghĩ rằng — em chẳng qua chỉ là một lựa chọn dự phòng trong đời anh mà thôi."
“Về đi. Đã đi đến nước này rồi, chúng ta… suy cho cùng chỉ là thiếu một chút duyên phận nữa thôi.”