Trên giảng đường đầu chỉ đến cách đuổi ra khỏi nhà.
Thế là nửa đêm, cầm lồng chuột đặt mạng, lén chui vào phòng ngủ hắn.
Hắn thở đều đều, nằm thẳng đơ x/á/c ch*t.
Tôi rón rén dưới gầm giường, kéo một góc chăn rồi nhét mấy chuột vào trong.
Hê hê, ch*t nè!
Một con, hai con, con... Bỗng tay đơ giữa không trung.
‘Ha ha thiếu gia mày hớn hở việc x/ấu mà không biết đang theo dõi ấy từ nãy giờ.’
‘Tỉnh dậy đã thấy vợ giường, đã quá!’
‘Giang Hoài: Vợ yêu yêu quá~’
Tôi nuốt nước từ từ ngẩng lên.
Đôi mắt chạm nhìn băng tối.
"Á á!"
Tôi rơi lồng định bỏ chạy.
Nhưng một bàn tay cáp đ/á đã siết ch/ặt eo tôi, ném phịch Ba chuột chăn gi/ật mình nhảy dựng.
Mặt đ/ập xuống nệm, ngửi thấy mùi hương nồng ấm hắn. Eo đ/è ch/ặt không nhúc được, chỉ còn cách giãy cá thớt.
Cảnh tượng thật... không đứng đắn.
"Giang Hoài! Mau buông ra, không thì anh biết tay!"
Yết hầu lăn nhẹ, giọng điềm nhiên: "Ồ?"
Hắn vung bàn tay định đ/á/nh một cái.
"Á! đi/ên à?"
"Vào phòng anh còn dám ch/ửi anh?"
"Ch/ửi thì sao? Nếu không ghì còn đ/á/nh anh nữa cơ!"
Mặt đỏ bừng, cố vùng vẫy nhưng cũng chỉ còn miệng là cứng.
Hắn khẽ cười, một tay khóa ch/ặt người tôi, tay kia từ từ sờ vào thắt lưng.
"Không nguyện dâng mình miệng cọp à?"
Giọng khàn đặc, pha lẫn thứ cảm xúc kỳ quái khó tả.
Tôi choáng váng.
Tôi chợt nhớ cảnh co gi/ật sàn sau trận đò/n hôm trước.
Tôi sự hoảng rồi.
"Giang Hoài! định gì? Nói mau! Buông ra! Đồ bi/ến th/ái đừng đụng vào tôi!"
Đọc bình luận đang tràn ngập màn hình, chỉ muốn thổ.
‘Làm gì cơ? Hỏi thừa! Hiển là ăn rồi!’
‘Tôi có chút suy không đứng xin phép lướt qua.’
‘Á á á! Đừng thương tiếc đóa hoa Mạt, táp nổi đi!’
Vừa khán bậy.
Người đỏ vì hổ thẹn và tức gi/ận.
Rồi cơn đ/au đến.
Cùng ti/ếng r/ên khe khẽ đầy phấn khích hắn.
"Á!"
Tôi đ/á/nh một cú đ/au điếng vào mông.
Nước mắt ứa ra.
Tôi... đ/á/nh mông?
Khốn kiếp!
Tôi liều mạng với đây!
Nhưng không đấu giãy cũng không thoát.
Cuối cùng, vung tay đ/á/nh một trận bời.
Cả phòng vang tiếng khóc nh/ục lẫn đ/au đớn tôi.
Còn Hoài?
Hình càng... phấn!