Đoan Đoan

Chương 6

17/04/2025 15:04

Tầng một của nhà nghỉ là khu cầu thang chật hẹp.

Chúng tôi men theo bậc thang đi lên lầu hai, biển hiệu nhà nghỉ suýt chút nữa đ/ập thẳng vào mặt tôi.

Đây là một nhà nghỉ cũ kỹ và nhỏ xíu.

Phong cách trang trí hồi năm 2000 cách đây hai mươi năm vẫn chưa được tu sửa.

Trên quầy lễ tân chất đống đủ thứ lộn xộn, ngay cả tượng Quan Công cũng phủ một lớp bụi mỏng.

"Chủ quán, thuê phòng."

Ông chủ đang húp mì tôm, chẳng thèm ngẩng mặt đưa tay ra: "Căn cước."

Tôi ấp úng: "Cháu... cháu quên mang theo, có thể không đăng ký được không ạ?"

Ông ta ngước lên nhìn tôi với ánh mắt soi mói: "Cô..."

Người đàn ông trung niên g/ầy gò này nhìn tôi với chút thành kiến.

"Thôi được rồi." Ông ta vẫy tay đưa tôi chiếc chìa khóa: "Phòng 818, cuối dãy."

"Tôi nói trước, lát nữa cấm dẫn người lạ vào đấy."

Ông ta chỉ tôi rồi chỉ vào mắt mình: "Tôi để ý đấy."

Tôi biết ông ta đang hiểu lầm nhưng lúc này tôi không có tâm trạng đâu mà giải thích.

Cảm ơn xong, tôi tìm đến phòng mình.

"Cót két..."

Nội thất phòng cũ kỹ như sảnh chính, may mà còn sạch sẽ.

Ngồi trên giường, tôi đưa mắt nhìn cửa kính màu lam: "Tượng Quan Công có ngăn được con q/uỷ đó không?"

Thực ra tôi đã thấy bức tượng tỏa ánh hồng quang mờ ảo.

Nhưng Đoan Đoan vẫn vào được...

Đoan Đoan nằm dài dưới chân tôi, có vẻ mệt mỏi: "Không sao đâu, Quan gia gia sáng suốt phân biệt trung gian."

"Ngài chỉ ngăn yêu m/a x/ấu xa, m/a chó như con thì không sao."

Tôi mỉm cười xoa đầu Đoan Đoan, những chú cún luôn hiền lành nhất.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm