“Cũng là sau này anh Cố còn có một em trai.”
“Em trai ta tên là Cố Vân Huyền!”
“Mau chóng rời khỏi đây!”
Tôi r/un r/ẩy dữ dội, ánh nhìn về phía Phật.
Không vì giờ này hiền từ Phật lại trở nên vẹo một cách thường.
Tôi đã nhận chỗ thích hợp.
Khuôn Phật này lại!
Tôi nghe lớn Phật thẳng là Phật.
Phật lại thì thứ cung là tà thần.
Khóe tôi hơi r/un r/ẩy, nghĩ thêm nữa mà đi cửa.
Nhưng vừa cửa ra, tôi lại đối với Vân Huyền.
Con ngươi đen nhánh Vân vô cùng lớn, nhìn chằm chằm vào tôi với xúc.
“Sở Sở, muốn đi đâu?”
“Tôi đã bây giờ ở bên an toàn.”
“Cậu phải ở lại đây thì á/c q/uỷ đó tìm cậu.”
Tim tôi đ/ập thình thịch.
“Tôi thoải mái, tôi phải đi bệ/nh viện.”
“Sư tôi chữa bệ/nh, tôi kêu ông ấy đến Bây giờ ngoài.”
Vân cười như có như và nói.
Tôi cuống lên.
Tôi xông lên phía trước, Vân rồi chạy ngoài.
Nhưng chưa chạy hai bước.
Tôi đã còn sức rồi ngã trên đất.
Tôi trông Vân đang từng bước từng bước đi về phía tôi.
Khuôn ta và Cố dường như chồng chéo lên nhau.
“Xem đã phát hiện rồi.”
“Tôi muốn làm cho anh tôi sống lại.”
“Cậu hoàn biết, anh tôi đã chịu tổn lớn thế nào, Lục Khiêm chính là đồ cặn bã!”
“Không phải anh ta muốn bảo vệ vậy tôi sẽ để anh ta xem, quan trọng anh ta ch*t đi thì bao nhiêu.”
Cả tôi có sức, đã thể nổi nữa.
Tôi chỉ có thể trơ nhìn bản thân bị bế đến giữa pháp trận.
Xung pháp trận đều dán vàng.
Trong phòng một cách kỳ lạ, gió thổi từng cơn.
Cánh cửa đang kín ra.
Tôi trông một bóng mơ hồ bước vào.
Vân vui mừng một tiếng “anh trai”.