"Quả nhiên là danh bất hư truyền, Yêu Đỉnh Cấp."
Khi và mẹ hối hả trở nhà, chỉ thấy em trai bước từ gác lầu nơi Tây Môn H/ận ở, khuôn mặt đầy vẻ thỏa mãn.
Tôi tức gi/ận định đ/á/nh nó.
Đúng là đần chỉ nghĩ đến chuyện ấy, tranh nhau người đầu tiên "kiểm hàng".
Nó đâu đây chính là bẫy ngọt ngào dành cho tất cả đàn trong làng.
Mẹ ngăn thong thả nói:
"Kệ đi. trong làng này chẳng đứa nào tốt, từ gốc hỏng hết rồi."
Em trai qua tôi, quên nhạo:
"Đáng lẽ thứ tự bị yêu m/a nhập, Nương Nương Đát phải nhập vào chị mới đúng."
"Thực ra chị gh/en vì chị được đàn khác yêu hơn chị không?"
Nói xong, vênh váo ra ngoài khoe khoang.
Khi em trai rồi, thở nói với mẹ:
"Con lo bé sẽ phá hỏng đại sự."
"Đàn vốn dĩ chỉ suy nghĩ bằng dưới."
Chỉ ngày, hương vị hảo của Yêu Đỉnh Cấp khắp làng.
Đàn trong làng kiêng tục lệ thể tiến hành nghi thức trừ khi trăng chưa lên, nên ban ngày đến.
Tôi và mẹ cần mẫn lên suối thánh lấy nước, bồi bổ sức khỏe cho Tây Môn H/ận.
Sợ rằng đêm nay, thể mảnh khảnh của anh chịu nổi trận cuồ/ng phong, khiến âm mưu của chúng đổ bể.
Trên gặp Tiểu Liên, lễ hỏi thăm sức khỏe trưởng thôn.
Cô ấy nheo mắt cười ranh mãnh:
"Đến lúc sẽ thôi. Ai mà chẳng bí mật, nào?"