8.
Vì vậy, ngày hôm sau Dật tỉnh dậy, đôi có đốm đen.
Tôi mỉm cậu: “Tối ngủ ngon không?”
Tống Dật trước, sau đó thể nghĩ đến điều gì đó.
Lúc lão Nhị và lão Tam thức dậy rửa mặt cũng chú ý đến đốm đen Dật.
Trực tiếp thẳng vào mặt rồi vào Dật:
"Không ngờ chúng cũng là phần trong kịch cậu?"
Tôi và Dật: “…”
Mà đêm ép ngủ giường Dật, thấy mình có gì đó ổn.
Tôi thế mà biết sao lại ngẩn người thân thể Dật, thực thể tin được!
Mặc dù đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân nhưng hiệu cực kỳ nhỏ.
Tôi biết nếu tiếp tục sẽ tiêu mất thôi.
Vì thế, quyết định mạng đỡ:
[Xin hỏi, đột nhiên có tình cùng phòng thì phải làm sao? thể chữa khỏi không? ]
Sau khi đăng bài vứt thoại sang bên và nằm thư giãn.
Nhưng khi lại trong liền hình bóng Dật khắp nơi.
Tôi vì kinh thật thể tin được.
Nhắm lại lần nữa, sao vẫn là ta?
Tôi tin và thử lại lần nữa.
"Thế nào? Cậu cố ra khỏi à?"
Giọng nói nhẹ nhàng Dật lúc lọt vào tai sét đ/á/nh ngang tai.
Tôi gi/ật mình, lập ngước Dật người vào khung cửa.
Cậu mỉm cười, khóe miệng cong rất quyến rũ.
"Cậu... sao biết?"
Suy nghĩ nhỏ nhặt thấu nên bản năng đầu, né tránh ánh đắc ý Dật.
Nhìn thấy dạng tôi, Dật mỉm đầu, ánh vô thức dán vào hình thoại tôi.
Tôi xuống, ch*t ti/ệt!
Tiếng thần dân tộc vang vọng khắp bầu trời.
Trên hình thoại tình cờ xuất hình ảnh Dật lúc vẫn chưa mặc quần áo.
Cơ bụng trắng ngần đó khiến người thèm nhỏ dãi, mà thì lại mê mụi chúng.
Tống Dật khẽ tiếng và hỏi tôi:
“Cậu thiếu kiên nhẫn đến thế sao?”