Thảo dì dám kể lại nguyên văn mấy câu đi/ên kh/ùng cho con dì nghe.
Đột nhiên, chợt nhớ đến phản bố mẹ và bố nãy.
Phản đó... bất làm sao?
Tôi gượng tiếng, óc rối bời:
"Chẳng lẽ... Em người cùng trong hai nhà biết chuyện này sao?"
Tạ Hữu không trả lời, chỉ hỏi ngược lại:
"Em đoán xem tại sao bên ngoài yên ắng thế?"
......
Hiểu rồi, hóa ra hề chính tôi.
Tôi cựa cánh bị đ/è lâu:
"Cái này... xuống đây đi?"
Quen biết Hữu bao năm, chưa bao giờ thấy bối rối đến thế.
Tôi cấu vào sofa, gặng hỏi:
"Cái này... bắt từ nào?"
So với Hữu tỏ ra thoải mái nhiều:
"Em hỏi bắt thích từ à?"
Tôi ngùng:
Nhìn trời, nhìn đất, rồi "Ừm" một tiếng.
Tôi lờ mờ như nghe thấy nhưng ngoảnh lại thấy vẻ điềm nhiên như lệ.
"Nói thật thì... không biết nữa."
"Có thể sau tốt nghiệp thạc sĩ phải xa nhau, cũng từ hồi còn ký túc xá đại học."
"Đến nhận ra thì hình như thích từ rất lâu rồi."
"Em không biết đâu, mỗi lần chuẩn bị đến phố ở, đều thức trắng đêm vì háo hức."
"Có làm luận án quá, cũng nghĩ: Hay đừng nữa?"
"Nhưng cùng dù mỏi, buồn ngủ thế nào, ép mình đến gặp em."
"Bởi sợ một buông sẽ không thể kiểm soát được nữa."
"Nếu ngay cả việc thích mà còn lười biếng, thì chẳng chuyện gì nghiêm túc được cả."
"Đôi cũng tự chê thân, ràng cùng ôm lại sợ lộ ra tâm tư nên giả vờ kiên quyết khách sạn."
"Cái hôm massage, cũng không hứng vì hai kỹ thuật viên đó."
"Là vì cứ rỉ bên tai mãi..."
"Anh biết yêu người khác giới, nên chẳng dám biểu lộ dù chỉ chút qua ranh giới bạn bè."
"Lúc mẹ bảo thích suýt lăn khỏi giường."
"Dù biết đó chỉ lý do dùng để đối phó, vàng về sớm để gặp em."
Nói xong, Hữu khẽ, lắc lư chai bia.