Ôn Từ bưng hoa về nhà, gương mặt vẫn hầm hầm, vẻ "em đang bực đấy, mau tới dỗ đi".
Tôi bật cười, đẩy dựa cửa, ngẩng đầu hôn nhẹ khóe môi cậu.
"Đồ tính thường, một ngày gi/ận hai mươi lần vẫn à?"
Ôn Từ bĩu môi, thêm gay gắt:
"Anh à, kiên nhẫn giữ mình trong sạch, cũng chẳng thèm liếc mắt. Vậy mà có yêu rồi đi thêm WeChat ta, chối cũng dứt khoát, lề mề mãi!"
"Ừ thì… đó đâu có yêu em."
"Thôi được gi/ận nữa. Lần sau chối ngay lập tức."
"Vậy phải bù đắp cho em."
Tôi kịp phản ứng, chủ động hôn môi tôi, lưỡi mơn trớn xoáy sâu, mải miết sờ soạng vòng eo rồi dưới.
Bầu lạ lùng hẳn những nụ hôn ngày.
Tôi định né tránh, nhưng một chân của Từ chặn hai đùi tôi, vòng siết khiến thoát ra.
"Đm! Cái kính này đắt lắm, ném!"
Cà vạt, áo vest, tất cả đều bị sàn.
Tôi bỗng cảm thấy ng/ực ẩm ướt, cúi nhìn thì mặt đỏ bừng.
Áo sơ mi phẳng phiu bị x/é Từ vừa gi/ật vừa cắn khiến đ/au ê ẩm. Tay luồn nắn chỗ mềm mại, tim đ/ập thình thịch, mặt mũi ngơ ngác.
Ôn Từ ngẩng nhìn đắm đuối, khóe miệng có vệt nước lấp lánh:
"Sao ra vẻ mặt đó? Anh thấy em… gh/ê t/ởm lắm hả?"
Toàn nói mấy lời khiến ta ch*t.
"Không… có."
Cậu dụi dụi tôi, giọng khàn khàn:
"Anh ơi… khó quá. Giúp một lần được không?"
Tôi mềm lòng.
Khoái cảm lý trí tôi, chân bủn rủn bám nổi tường. Từ bế lên, hơi rực phả dái nh.ạy cả.m:
"Anh, lầu."
Tôi nhiên táo trước kí/ch th/ích dữ dội:
"Không… Á! Thả xuống!"
Ôn Từ từng thang, mỗi chân khiến chìm sâu hơn. giày da của mình lắc lư trên giày thao trắng của cậu, chỉ độn vẫy, thêm sâu. Cơn cực khoái dâng từng đợt.
Ôn Từ một vỗ tôi:
"Anh nên thả lỏng căng thẳng quá đấy."
Tôi run bần bật, nước mắt x/ấu hổ tuôn rơi:
"Im… im đi!"
Trước nghĩ ba việc: Một là m/ua căn hộ lớn hơn, hai là tại sao mình phải bao ăn, bao ở, bao hôn bao cả chuyện ba là… công nhận cũng thật.