Tôi gọi xin lỗi dì vì sự bồng bột của mình suýt nữa khiến lũ trẻ mất âm của trách m/ắng, chỉ nhàng sau này gặp vội, phải báo với lớn trước.
Cúp máy rồi mà vẫn nặng trĩu, tìm thân tâm sự. Thanh Thanh - thân từ của tôi. Tôi tràng dài, đôi phần. Nhưng như mất h/ồn, ánh mắt đờ đẫn.
"Sao thế Thanh Thanh?" Tôi vẫy tay trước mặt cô.
"Mẹ tớ... lại có bầu rồi." Giọng nghẹn ngào. Tôi chợt nhớ đã lâu thấy mẹ ấy. Nhưng năm ngoái bà phải bị sảy th/ai rồi sao?
Nhìn Thanh Thanh trơ xươ/ng trước mặt, quặn lại. Cô lớn hơn vài mà thân hình như củi. Tất cả vì gia trọng nam kh/inh nữ, cái ngon đều dành cho trai, còn chỉ nhận roj vọt.
Nhưng lạ thay, nhà đã có trai sao mẹ vẫn liều mạng mang th/ai?
Câu nói tiếp theo của Thanh Thanh khiến sửng sốt: "Anh trai sắp cưới, cần rất nhiều tiền sính lễ. Mẹ bảo... ra sẽ có tiền."