"Tạch, tạch!"
Ánh đèn flash nhấp nháy gần đó, tám vệ sĩ của Lưu Hùng đang đứng bên cạnh xem kịch vui, nhưng khi vừa nhìn thấy, họ lập tức đem chúng tôi vây vào giữa.
Lưu Hùng cũng phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy, nhìn xung quanh và hào hứng nắm lấy tay tôi.
"Kiều đại sư, chúng ta trở về rồi nói."
Vệ sĩ: "Trở về khách sạn?"
Lưu Hùng trừng mắt.
"Trở về mẹ anh! Kiều đại sư sao có thể ở khách sạn được, đến nhà của tôi, lập tức đi lấy hành lý của Kiều đại sư."
Trên đường đến nhà Lưu Hùng, anh ta cứ bám theo tôi, h/ận không thể dính sát trên người tôi.
"Kiều đại sư, vừa rồi cô làm cái đó là gì, có thể làm lại một lần nữa không?”
Tôi đưa tay ra và đ/ấm thẳng vào bụng anh ta.
"Ah"
Lưu Hùng che bụng hét lớn, sau đó bối rối ngẩng đầu lên.
"Kiều đại sư, đ/á/nh không trúng sao? Lần này tôi không có cảm giác như lúc nãy.”
Tôi vẫy vẫy tay, nhìn anh ta với vẻ chán gh/ét.
"Nóng quá, tránh xa tôi ra."
Nhà của Lưu Hùng ở Vịnh Nước Sâu, vị trí này được núi và biển bao quanh, hai bên có núi thấp tạo thành thế “kim tụ kim cục”, là một kho báu phong thủy hiếm có.
Sau khi đến biệt thự, Lưu Hùng đã đặc biệt dành căn phòng bên cạnh phòng ngủ của anh ta cho tôi ở. Sau khi sắp xếp xong, tôi nằm trên chiếc giường ba mét vừa bật TV vừa ngắm cảnh biển.
Khuôn mặt của Lưu Hùng xuất hiện trên màn hình.
"Người giàu nhất Hồng Kông, Lưu Hùng, quỳ xuống cầu hôn bạn gái trong sảnh khách sạn. Người phụ nữ bí ẩn này là ai? Chào mừng đến với tin tức giải trí hôm nay vào lúc 9:30"
Hình ảnh được chuyển qua, cảnh tôi và Lưu Hùng trong khách sạn được phát lại, cùng những dòng chữ có màu sắc rực rỡ bên cạnh.
"Tình yêu không có khoảng cách, hai người ôm nhau ở nơi công cộng, thật khó để chia tay nhau.”
"Cô gái nũng nịu bên Lưu Hùng, người đàn ông giàu nhất Hồng Kông đang mỉm cười.”
"Tiếp theo mọi người có thể thấy, hai người cùng nhau lên xe đi đến biệt thự của Lưu Hùng ở Vịnh Nước Sâu. Mọi người đều biết Lưu Hùng rất ít khi đưa phụ nữ về nhà mình. Người cuối cùng có được vinh dự này là nữ minh tinh Lý Oánh Oánh. Bây giờ mời phóng viên của chúng tôi kết nối với Lý Oánh Oánh,…”
Đúng là vớ vẩn, lo/ạn cả lên rồi, tôi lắc đầu, bất lực tắt TV đi.