TRĂNG NỔI LOẠN

Chương 18

10/09/2025 18:38

Lệ Bắc Trân đột nhiên gi/ận dữ xông tới: "Em là Nguyệt, sao không nói với tôi?"

Tôi cười nhạo: "Anh gh/ét tôi như thế, sao tôi có thể nói rằng tôi là thủ lĩnh quân phản lo/ạn được chứ? Tôi đâu có đi/ên."

“Tôi gh/ét vì tưởng em lừa dối, hại ch*t “Nguyệt”. Nếu biết em là Nguyệt, sao tôi có thể gh/ét em!"

"Nếu anh biết tôi là Nguyệt, tôi lại thành người anh yêu à? Không ngờ anh chỉ yêu cái danh hiệu “Nguyệt”!"

Lệ Bắc Trân sững lại, vội nắm tay tôi: "Nói bậy! Em là Nguyệt, chúng ta có độ tương thích cao nhất, tôi từ đầu đến cuối chỉ yêu mình em!"

"Độ tương thích cao ư..." Tôi lấy lọ th/uốc trong ngăn kéo ra, lắc lư trước mặt hắn, "Đây mới là người tình hoàn hảo của anh."

Pheromone tổng hợp nhân tạo với độ tương thích 99%.

"Chính nó! Em dùng thứ này để giúp cậu ta... Lừa tôi!" Lệ Bắc Trân đỏ mặt tía tai, ánh mắt nhìn người tình đầy kh/inh bỉ.

“Bảo bối” ngày nào giờ đã bị vứt bỏ không thương tiếc.

Tình yêu của Lệ Bắc Trân thật rẻ mạt.

Tôi kìm nén tiếng thở dài, ôn tồn đáp: "Phải.”

“Tôi đã lừa dối anh, tôi thật tồi tệ.”

“Tôi xin lỗi anh.”

"M/ộ Trinh! Tôi đã nói xin lỗi cũng vô dụng!" Lệ Bắc Trân gi/ật lấy lọ th/uốc, ném mạnh ra cửa sổ.

Lệ Bắc Trân cực kỳ gh/ét việc người khác xin lỗi.

Sau khi mẹ hắn qu/a đ/ời, cha hắn đ/au khổ tột cùng.

Hắn suýt gi*t ch*t cha hắn ngay trong tang lễ, gào thét đi/ên cuồ/ng: "Xin lỗi có thay đổi được tổn thương đã gây ra không? Đã biết sẽ khiến người ta tổn thương thì đừng làm! Đã làm rồi thì đừng xin lỗi!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
8 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm