Tiêu Minh Thần gối đầu lên một cánh tay, nghiêng cổ, không biết đã dán mắt vào mặt tôi bao lâu. Đến khi tôi học xong thì cậu ấy đã ngủ say tự lúc nào.

Tôi cất điện thoại và sách vở, tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống.

Nhìn gương mặt trắng nõn dù suốt ngày dãi dầu nắng dãi gió của Tiêu Minh Thần, tôi không nhịn được búng tay vào má cậu.

Cảm giác sờ đã thật!

Giá như cậu ấy đỡ lắm lời hơn thì tốt.

Tôi ngáp một cái, đầu nặng như búa tạ, cắm mặt xuống.

Sáng hôm sau cầm điện thoại lên.

Tôi gi/ật mình khi thấy tin nhắn từ một đàn anh, chợt nhớ hôm nay có hoạt động tình nguyện.

Tôi rủ Tiêu Minh Thần đi cùng. Dù tạm thời chưa thích Tiêu Minh Thần lắm.

Nhưng hầu như mỗi lần có sự kiện xã hội, tôi đều kéo cậu ấy theo, mà Tiêu Minh Thần cũng chẳng bao giờ từ chối.

Tôi gh/ét giao tiếp, lại càng không thích làm quen bạn mới.

Nhưng Tiêu Minh Thần hoàn toàn trái ngược. Cậu ấy EQ cao, tính tình cởi mở.

Có cậu ấy ở đây, ánh nhìn mọi người đều đổ dồn về phía cậu.

Thế là tôi hoàn toàn biến mất. Trở thành kẻ vô hình.

Tiêu Minh Thần còn giúp tôi đỡ đò/n những câu hỏi khó đỡ.

Như ngay lúc này.

Tôi mang thùng đồ chạy đi chạy lại hai lượt đã thở không ra hơi.

Liếc quanh chẳng thấy gì, tôi đành ngồi bệt lên bệ đ/á.

Vừa xoay nắp chai định uống ừng ực. Thì một đàn anh năm tư da nâu căng khỏe đi tới.

Tôi biết anh ta.

Ngay cả kẻ ít quan tâm sự đời như tôi cũng nghe danh tiếng lẫy lừng của người này. Đi"chơi gái" không trả tiền, bị con bé gọi cảnh sát đến bắt.

Nhưng anh ta ngồi cạnh tôi làm gì? Tôi có quen đâu.

"Em là sinh viên năm nhất hả?"

Anh ta bắt chuyện thân mật, tôi trả lời như cái máy.

"Trước đây thì đúng."

"Ha ha... Lâu lắm mới thấy một cậu trai trắng trẻo thanh tú thế này. Không ở đại học thì anh tưởng em còn là học sinh cấp ba."

"Trước khi lên đại học em là học sinh cấp ba."

Dù vậy anh ta vẫn không hề nao núng, tiếp tục cười tủm tỉm ve vãn.

Tôi đáp vài câu đã thấy bực bội.

Sao người này còn lắm lời hơn cả Tiêu Minh Thần. Giọng lại chẳng hay bằng nửa phần. Lảm nhảm ồn ào ch*t đi được!

Anh ta hoàn toàn không nhận ra sự khó chịu của tôi, hoặc giả có thấy nhưng mặt dày, còn cố nhếch sát sang.

Không hiểu anh ta chen vào làm gì, chỗ tôi đã chật, đẩy nữa là tôi ngồi bệt xuống đất mất.

Đúng lúc anh ta định tiếp tục áp sát, thì Tiêu Minh Thần xuất hiện như một vị thần.

Cậu ấy phịch ngồi xuống chính giữa khoảng cách tôi và vị đàn anh kia.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trình Diều

Chương 9
Đời trước, chị cả của ta gả cho Tạ Thiếu tướng quân nổi danh nhất kinh thành. Ta thì làm thiếp cho Ngũ hoàng tử. Về sau loạn phản nổi dậy, Tạ thừa tướng vì hộ giá hoàng thất mà trúng phải mũi tên độc vào ngực, trở thành một người phế nhân không thể ngồi dậy được nữa. Chị cả ngày ngày chăm lo cơm nước giấc ngủ cho hắn, chẳng bao lâu đã khó lòng chịu đựng nổi. Còn ta, làm thiếp cho Ngũ hoàng tử vốn bị đồn đại là người tàn bạo hung ác. Không ai ngờ được, trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, vị hoàng tử lu mờ nhất lại trỗi dậy, lên ngôi Hoàng đế. Nguyên phối của Ngũ hoàng tử đã bệnh mất từ lâu. Thế là ta từ một tiểu thứ nữ, vọt lên nắm giữ Phụng ấn trở thành Hoàng hậu. Đêm tiệc Trung thu hôm ấy. Cả phủ Thái phó đều vào cung, chị cả cười nhạt tiến đến trước mặt ta. Đột nhiên giơ tay rút trâm vàng đâm vào cổ ta, rồi ôm chặt lấy ta cùng ngã xuống hồ nước bên cạnh. Giọng nàng đầy hận ý và lạnh lẽo: "Tại sao số mệnh của ngươi lại tốt như vậy? Ta phải giữ lấy tên phế nhân, còn ngươi lại hưởng vinh hoa phú quý?" Khi mở mắt lần nữa, cả hai chúng ta cùng trở về ngày chỉ hôn năm đó.
Cổ trang
Cung Đấu
Trọng Sinh
0
Truyện Tô Ngu Chương 12