Có lẽ sắc mặt tôi quá xám xịt, thầy Du cốc cho tôi.
Nhưng tôi đến giữ nổi chiếc cốc.
Thì ra, em gái ch*t thay tôi!
Thì ra kẻ đáng ch*t chính là tôi!
Thầy Du thở dài, lấy lại cốc từ tôi.
“Hiện tại vụ án còn điểm vấn. Thứ theo kết giám định pháp y, em gái ch*t trúng arsenic trioxide. Thứ này bố lén lấy từ nhà máy hóa chất nơi ông ấy làm việc. kiểm soát nghiêm ngặt nên số lượng mang ra nhiều, nhưng liều lượng đủ để đứa trẻ t/ử trong khoảng nửa giờ.'”
“Thế nhưng theo lời bà miêu em gái uống đường xong lập tức thở, chưa đầy năm phút tắt thở. Nhanh đến bà ấy thể tin nổi.”
“Điểm vấn thứ rất kỳ Tất bọn họ thừa nhận tội nhưng ai chịu nhận bỏ ngủ thành phần gây vào cốc của Mẹ thừa nhận từng ngủ lúc đó bà ấy mất ngủ, nhưng phủ nhận việc cho uống.”
“Kẻ th/ù của nhà có chứng cứ phạm, nên phải hắn.”
“Ta đang nghĩ, phải chăng suy đoán của chúng ta sai? Có khi nào... căn tồn tại ngủ nào? Có lẽ hôm đó thực sự chỉ bị nắng nhẹ?”
Tôi kiên lắc đầu, môi r/un “Không phải vậy, Tuyệt đối phải nắng! Suy luận của thầy sai. Kẻ bỏ th/uốc... có lẽ đoán ra là ai rồi.”
“Hiện tại với tư là trong các nhân chứng vụ án, đề chuyên gia cấp cao tiến hành hồi ức cho Nhất định có chi tiết nào đó bỏ sót lãng trong khung cảnh ngày hôm ấy.”