Từ ngày tổ chức thấy tôi như thấy Hác Dận Niên, đám đàn em cũng cúi đầu cung kính.

Ngay cả A Phi - tay chân thân tín nhất của hắn mỗi lần đến Hác gia đều phải dâng cho tôi mấy thùng sữa canxi AD.

Cuộc sống sung sướng ấy kéo dài cho đến khi nữ chính và nữ phụ trở về nước.

Năm giờ sáng hôm ấy, hệ thống đ/á/nh thức tôi bằng cả tràng điện gi/ật, suýt nữa thì đ/ốt pháo trong đầu tôi luôn.

【Ba năm hẹn ước đã hết, "chính thất" của cậu và người tình của Hác Dận Niên sắp về nước đấy! Tới giờ xem cậu biểu diễn rồi, chủ nhân~】

Tôi nhổ nước bọt ch/ửi rủa nó.

Nữ chính về nước, nhiệm vụ của tôi chỉ là chuyển từ liếm giày Hác Dận Niên sang liếm giày em gái hắn, xét cho cùng vẫn là thân phận chó săn.

So với người lạ, đương nhiên tôi muốn tiếp tục nịnh bợ Hác Dận Niên hơn.

Chỉ tiếc vì Giang D/ao - nữ chủ nhân tương lai của Hác gia đã trở về... Tôi đành phải cuốn xéo.

Sáng hôm đó, 5h30 tôi đã lồm cồm dậy thu xếp đồ đạc, tr/ộm chiếc vest không vừa người của Hác Dận Niên, lại còn lấy keo tóc của hắn chải tóc bồng bềnh.

Ai ngờ Hác Dận Niên cũng dậy sớm, lặng lẽ lẻn vào phòng thay đồ, ánh mắt sắc lạnh đóng đinh vào bóng lưng tôi đang cúi đầu cài thắt lưng trong gương.

May nhờ hệ thống nhắc nhở: "Sau lưng cậu có người."

Tôi ngẩng phắt mặt, va vào ánh mắt thâm trầm trong gương.

"Đại ca, nghe em giải thích..."

*Cách...*

Hác Dận Niên vòng tay qua eo tôi từ phía sau, cúi mắt cài khóa thắt lưng.

Tôi không đọc được cảm xúc trong mắt hắn, chỉ cảm nhận được mùi hương lạnh giá bao quanh, cùng hơi thở nóng rẫy phả vào tai:

"Chật không?"

Tôi nuốt nước bọt lắc đầu: "Hơi lỏng."

Hắn lại chậm rãi tháo ra, tay nắn eo tôi điều chỉnh thắt lưng...

Thỉnh thoảng chạm vào chỗ nh.ạy cả.m.

Bị khóa trong vòng tay hắn suýt nữa ngạt thở, tim tôi đ/ập lo/ạn xạ sợ hắn bất chợt rút sú/ng bóp cò.

Rốt cuộc hắn chỉ vỗ nhẹ bụng tôi, nhe răng cười lạnh:

"Công đực khoe lông, hôm nay định đi gặp ai thế?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm