04
Có người phòng Sự chóng đến chứng thực rằng chưa từng vào cung.
Vương Chiêu Nghi tin tân đế đặc điều ghi chép trước đây.
Cuối cùng nàng cũng thừa nhận rằng đứa trẻ có được nhờ tình cảm với thị vệ.
"Thần thiếp nhất thời hồ đồ "
"Ta tưởng bệ hạ để mắt đến kia của hôn quân, cho nên mạo Ta có ý gạt thánh thượng!"
Thư tay, nàng lui.
Ta dậy trên long sàng, giọng khàn đến mức thể phát ra âm thanh nào.
Thư đuổi Vương Chiêu Nghi đi, đích bưng tới, đút cho uống.
Thật lâu sau, nói:
"Tu nhi, muốn ngươi nói, rốt xảy ra gì?"
Ta gi/ật nảy người.
Liệu có sẵn lòng lắng giải thích không?
Liệu chúng có thể hòa, quay về trước đây được không?
"A Khuyết, Nhược Phi..."
Tâm kết lớn nhất của chính là việc tỷ tỷ Nhược Phi của hắn.
Nhưng đó chỉ là tin đồn.
Mặc dù vô số người, lão đế thái tử, đồng thời cả các quan trong triều đình.
Nhưng điều đó có là là một hôn quân bạo ngược.
Ta họ vì họ ch*t.
Chính vì kẻ nguyền đó mà mới sinh ra oán b/áo th/ù.
Nhược Phi vô tình là vì vệ ta.
Thư cau mày: “‘Kẻ mà ngươi nhắc đến, trong đó có… phụ ngươi?”
Ta nhìn vào mắt hắn:
"Phải."
“Hắn quân.”
“Phụ của phụ của huynh.”