09.
Đường Nguyên trợn tròn mắt kinh ngạc, dè dặt hỏi: “Vậy cô nương, tiếp theo người định đi đâu?”
Ta cụp mắt: “Về quê thôi.”
Đường Nguyên: “Nhưng bà nội người đã bệ/nh ch*t rồi, trong nhà không còn ai, hộ tịch của người cũng đã chuyển đến kinh thành từ lâu, không có người chỉ đường, người đi thế nào được.”
Ta cắn nhẹ môi dưới: “Dù sao thì ta cũng không thể ở lại đây nữa.”
Dứt lời, ta cúi đầu đi vòng qua hai người họ, rồi đi thẳng ra ngoài.
Ai mà ngờ, Đường Nguyên cũng đi theo.
Ta nhìn hắn chằm chằm: “Sao thế, ngươi muốn khuyên ta ở lại hả?”
Đường Nguyên cười nói: “Cô nương đã quyết định rồi, chắc là sẽ không quay đầu. Chỉ là cô nương trẻ đẹp, ở một mình bên ngoài không an toàn, đợi lão gia tỉnh lại, chắc chắn sẽ tìm người nói chuyện. Như vậy đi, nô đi đóng xe, trước mắt thì cứ để người ở tạm trong quán trọ đã, người cũng bình tĩnh mà suy nghĩ kỹ đi, sau này phải sống một mình thế nào.”
Lòng ta ấm áp: “Nhưng mà ngươi không khỏe, thôi kệ đi.”
Đường Nguyên nhún vai, vẻ mặt thoải mái: “Không sao đâu, nhân tiện đưa người ra ngoài, đi lại nhiều một chút cho dễ tiêu.”
Ngày mồng 9 tháng 12 âm lịch, ta rời khỏi Tiêu phủ, nơi đã từng sống hai năm rưỡi.
Buông bỏ Tiêu Diễn, cũng là buông tha cho chính mình.
Ta ngồi cuộn tròn trong xe ngựa, Đường Nguyên đ/á/nh xe bên ngoài, đi về nơi xa chẳng rõ phương hướng.
“Đường Nguyên, ngươi là người ở đâu?”
“Ta là người Dương Châu, tổ tiên cũng là thương nhân giàu có, nhưng mà gia đình sa sút, lại đúng lúc có chiến lo/ạn, ta mới b/án mình đến phủ quốc công làm nô.”
Ta mơ màng buồn ngủ: “Người Dương Châu à, chẳng trách môi hồng răng trắng, đẹp đến vậy.”
Ngoài đường ồn ào, ta chợp mắt một chút, dường như nghe được tiếng Đường Nguyên nói:
“Nô không đẹp, cô nương mới đẹp đó.”
…
10.
Ta ở tạm trong một quán trọ nhỏ phía nam thành.
Lúc chập tối, Tiêu bá bá và thái thái cùng nhau đến đón ta.
Thái độ của ta rất kiên quyết, tuyệt đối sẽ không quay về.
Trong lòng thái thái thực ra đang rất vui, giả bộ tiếc nuối mà thở dài, ôm lấy ta, lau nước mắt nói: “Dung nhi là đứa hiền lành, hiểu chuyện, Diễn nhi nhà chúng ta không có phúc rồi.”
Bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên thái thái khen ngợi ta.
Cuối cùng, thái thái lấy ra hai mươi lăm lượng bạc, ép ta nhận, thậm chí còn muốn nhận ta làm con gái nuôi.
Tiêu bá bá bỗng nhiên lên tiếng, ông ấy trầm tĩnh nhìn ta, thấp giọng hỏi: “Dung nhi, con nghĩ kỹ rồi chứ? Không hối h/ận?”
Ta lắc lắc đầu: “Không hối h/ận.”
Ta thấy Tiêu bá bá thở một hơi thật dài, cúi đầu im lặng, ánh mắt ẩn chứa sự phức tạp, nhíu mày nhăn trán như có chuyện vô cùng nghiêm trọng vậy.
Một lúc sau, Tiêu bá bá cười khổ, lẩm bẩm nói điều gì đó mà ta nghe không rõ: “Chẳng lẽ là duyên số à? Hầy, sợ là khó tránh được.”
Ta bối rối hỏi: “Bá bá, cái gì khó tránh được ạ.”
“Không có gì.”
Tiêu bá bá ngồi thẳng tắp, có phần nghiêm túc nói: “Nếu con đã quyết rồi, bá bá cũng không miễn cưỡng nữa. Chỉ là có một số chuyện phải nói với con trước.”
“Đầu tiên, sau khi con rời khỏi phủ quốc công, con đã không còn bất kỳ qu/an h/ệ gì với Tiêu gia ta nữa, đúng như mong muốn của con, cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa. Nếu người ngoài có hỏi, con cũng nên nói như vậy.”
Nghe vậy, ta có hơi ngạc nhiên, mới đó Tiêu bá bá còn coi ta như con gái ruột, xem ra lần này ta đã thực sự làm tổn thương trái tim ông.
“Con xin lỗi, Tiêu bá bá.” Ta cúi đầu xin lỗi.
Tiêu bá bá mở chiếc hộp gấm mà ông mang theo tới đây, đẩy cho ta rồi nói: “Ở đây có một ít tiền, còn có giấy tờ nhà đất của một tiểu trạch viện phía nam thành với ba cửa hàng, cầm lấy.”
“Không không không.” Ta liên tục xua tay: “Tiểu nữ đã được ngài và thái thái chăm sóc, thật sự không dám đòi hỏi gì thêm.”
“Không cho không con đâu.”
Ánh mắt Tiêu bá bá thâm sâu: “Con đã muốn sống một mình, vậy để ta coi bản lĩnh của con đến đâu. Mấy thứ này cũng không đáng giá cho lắm, tổng giá trị khoảng bốn trăm năm mươi lượng. Bất kể là con cho thuê hay làm ăn ki/ếm lời, ba năm, nếu ba năm tới con có thể ki/ếm được năm mươi lượng, ta cho con hết. Nếu con ki/ếm không đủ, bá bá sẽ lấy lại hết cả chì lẫn chài, đến lúc đó mặc kệ con lưu lạc đầu đường xó chợ hay là b/án mình làm nô, bá bá sẽ không quan tâm.”
Trái tim ta nhói một cái.
Tiêu bá bá đang khích lệ ta tự lập tự cường, đợi đến lúc ta có năng lực ki/ếm được năm mươi lượng, ta sẽ có thể tự mình đứng lên dù ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
“Dạ!”
Ta gật đầu thật mạnh, đồng ý.
Ba năm sau, ba năm sau ta sẽ không cần những tài sản này nữa, tất cả sẽ trả về cho Tiêu gia.