Để cầu mong mưa thuận gió hòa, l/ột da lóc tỷ ngay khi ấy còn sống.
Ta cắn thật mạnh vào tay cha.
Ông đ/au quá buông ra, t/át ngược một cái.
"Con ranh da, dám cắn cha à!"
Ta ra một ngụm lao thẳng phía tỷ.
Nhưng quá nhỏ con, chưa kịp đã bị Tường Đầu túm cổ: ranh, đây rối lên Địa Vương ai được động vào!"
"Đó tỷ rối người!"
Cha bước túm tóc ném mạnh xuống đất.
Ta nhìn chằm chằm vào mặt dữ tợn cha, miệng máy liên tục, tai ù đi, chẳng nghe thấy gì.
Ngay lúc bên tai vang lên một khúc hát dịu dàng.
Đó giọng tỷ.
Những lúc ngủ được, ấy hát bài này dỗ ta.
Ta nhe cười với cha: nghe gì chưa, tỷ rồi."
"Con ranh này, còn đi/ên tao cho làm vợ hai cho Địa Vương Gia!"
Trưởng thôn thì thầm với bé Tước vẻ ổn..."
Nhưng ánh mắt trai trưởng thôn nhìn sợ hãi, là... nhiệt và d/âm đãng?
Ta nghĩ tỷ thật sự đã về.
Nhưng tin, nhất quyết nói rằng chứng cuồ/ng tưởng.
Trưởng thôn bảo đưa nhà, chịu.
Cha dây thừng trói ngoài sân.
Ta đành nhìn Tường Đầu lóc sạch thịt tỷ, lộ ra bộ trắng dã.
Ta nghe thấy cuộc nói chuyện họ.
"Tường thúc, rối hôm nay làm xong được không?"
"Ta tìm một tống âm bà, giờ Tý đưa rối lên kiệu."
Lão Tường Đầu khâu mũi cùng, thở phào nhẹ nhõm.
Phải thừa nhận, tay nghề rất điêu luyện.
Bộ khô vô h/ồn ấy, trong tay lại trở sống động như thật.
Trừ ra, rất vui mừng.
Con rối hằng mong ước, cùng đã hoàn thành!
Nhưng lại thấy rõ ràng, khóe miệng tỷ khẽ động.