Cơ thể tôi bập theo từng đợt sóng.
Ý thức mờ dần như làn khói tan.
Tôi gượng nghiêng đầu, mắt dán vào dải đất thanh bình tựa quê hương hiện ra phía trời.
Muốn vươn chạm lấy, nhưng khoảng cách vẫn xa tít tắp.
Trong cơn mê man...
Một cánh vững chãi đỡ lấy người tôi, đưa tôi vút về phía hòn đảo.
Ngân... Uyên...... Đừng...
Khi Uyên đưa tôi vào bờ
Mí mắt tôi không thể nhấc lên
Chỉ cảm nhận được đôi bàn hoảng hốt tra vết thương trên người
Những giọt rơi mặt...Hóa ra con đực này khóc
"Ta không thể ngươi ch*t......"
Tôi nghe tiếng Uyên ngào
Bất ngờ...
Làn tôi hé mở...
Dòng nước mặn chát tràn vào miệng
"Nuốt đi..."
Tôi chợt mắt
Ngân Uyên cắn sâu vào cổ mình...
Dòng m/áu xanh biếc tuôn ra, hắn đưa hết vào miệng tôi.
Đồng tử tôi rúm, chưa kịp kinh ngạc, âm thanh vịt tàu thủy vang rõ mồn một.
"Kệ tôi... Mau đi..đi."