Kỳ nghỉ dài vô tận của Beta

Chương 3.2

28/07/2025 17:06

Tôi không kịp để ý đến hành vi vượt quá giới hạn đột ngột của anh, đầu óc tôi chỉ toàn nghĩ về việc anh muốn ép m/ua ép b/án, rồi dùng hóa đơn tiêu dùng khổng lồ để buộc tôi quay lại công ty làm việc.

Một loạt quần áo được đưa vào. Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, tôi nhất thời không biết trốn đi đâu, đành cắn răng mặc thử vào người.

"Ừ. Gói hết lại đi."

Giọng điệu nhẹ nhàng như không, giống hệt lúc tôi nói với chủ quán đồ luộc: "Cánh vịt, tai heo, chân gà, lưỡi vịt mỗi thứ mười nghìn".

Khác biệt là cái trước là chuyện thường ngày của anh, còn cái sau là khí thế chỉ có vào ngày tôi nhận lương.

"Còn thích gì nữa không? Chọn thêm đi."

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đen anh ấy đặt trên khay, "Anh thanh toán?"

Cận Khoát cười: "Đương nhiên."

Lòng tôi chợt dấy lên cảm giác kỳ lạ. Không phải vì cho rằng tiếng cười của anh là có ý châm chọc, mà là... hình như tôi đã đoán sai ý đồ rồi.

Anh ấy dường như không có ý định ép tôi quay lại làm việc. Tôi bắt đầu suy luận lại.

Cận Khoát, Alpha đ/ộc thân ưu tú, kẻ cuồ/ng công việc, đang trong thời kỳ dễ mẫn cảm, chỉ riêng hôm nay đã dùng hết bốn ống chất ức chế, bỏ mặc công ty dẫn tôi đi tiêu xài hoang phí, tiếp xúc cơ thể cự ly gần, giờ lại…

Điện thoại rung lên, màn hình hiện tin nhắn ngân hàng thông báo tiền đã chuyển đến. Tôi lặng lẽ đếm, đơn vị, chục, trăm, nghìn, vạn, mười...

Tôi hít một hơi lạnh. Kết luận hiển nhiên – ham muốn của sếp sau nhiều năm bị chất ức chế kìm nén cuối cùng đã không thể kiềm chế nữa.

Nói đơn giản: anh ấy muốn ngủ với tôi. Muốn ngủ với tôi – một Beta dễ kiểm soát, không rắc rối, không phải lo hậu họa.

Cận Khoát tiến thêm một bước, nói một câu càng củng cố kết luận này của tôi: "Phương Đãi, làm bạn tình tạm thời của anh vài ngày đi."

Không được.

Dù tôi rất nghèo, nhưng tôi có đạo đức, có quan niệm sống, có ranh giới làm người. Hành động b/án rẻ thể x/á/c và linh h/ồn thế này, tuyệt đối không thể.

Điện thoại lại rung, tin nhắn chuyển tiền mới hiện lên, gấp ba lần tin trước, kèm dòng ghi chú: [Tự nguyện quyên tặng]

Tay phải tôi run nhẹ. Mà nói lại xem.

Cặm cụi làm việc trên ghế văn phòng, hao tâm tổn sức, tiều tụy già nua, nào chẳng phải là một dạng giao dịch thể x/á/c lẫn tâm h/ồn, mà giao dịch còn rẻ mạt nữa.

Bảy ngày này, nằm cũng là nằm, vừa nằm vừa ki/ếm được tiền, chẳng phải càng tuyệt sao. Còn đạo đức, quan niệm và ranh giới của tôi...

"Anh yêu~"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm