22
Quý gia tới nhìn ngồi diện, lén nhìn sang Tự.
Quý thái kiên định:
"Tôi thích Tiểu Bạch, không ấy."
“Nếu nhận chỉ vì muốn ý thao túng vì tiền thì xin lỗi, không được.”
Dứt lời, ấy kéo ra ngoài.
"Ôi, ôi..."
Ra ngoài nắm Tự:
“Không nói chuyện sao?”
Tôi biết muốn gia đình.
Nhưng ruột của ấy đang ở trong ấy lắc đầu kiên quyết tôi:
"Chỉ qu/an h/ệ thống thôi, nếu chỉ cản trở tớ, vậy thì tốt không cần!"
Giọng điệu vô cùng kiên quyết.
Vài sau, gia lại gặp không nhắc chuyện nữa.
Hơn thái gặp luôn tốt.
Mãi lâu sau mới biết, lần đầu gặp chính gia cũng đang thách chính mình.
Mẹ nắm trà, nhẹ nhàng nói:
"Cho cùng thống mà đã lâu không gặp cũng vẫn xa lạ."
"Nếu đã giúp đỡ bé nhiều như vậy, nó vẫn ý bỏ, cho đứa chính mình lạc, chúng ta cũng không cần thế!"
"Tính cách quyết định tương lai, Tiểu Bạch, lựa chọn không sai."
Tôi gật đầu khuôn mặt đỏ bừng.
Tôi thực sự tinh mắt, hahaha.
Quý không nghe lời ba trực công ty tập.
Ngược lại, ấy đã bắt đầu thành studio vào mà không xin mình nào, tự mình gọi trợ nơi.
Cuối cùng, tóm tấy nhét tấm thiệp đưa vào lòng bàn tay:
"Quý nay sau tớ cổ đông lớn nhất, định nỗ lực, để nhà trợ này vọng!"
Giọng chút chột dạ, sợ không chịu tiền của tôi.
Quý nhìn hồi, mới đưa cầm lấy.
Sau ôm vào mang theo vẻ say sưa nói:
"Tiểu Bạch, phòng việc hay cuộc đời của tớ, cổ đông lớn nhất."
Tôi giơ ôm lại “đối tác” của mình:
"Xin chào, tác của tôi."
Cậu cười, túm áo hôn thật hung hăng.