Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu tôi đ/au như búa bổ.
Tôi uống một cốc nước lạnh cho tỉnh táo, chợt trong đầu bỗng loáng thoáng hiện lên những hình ảnh mê đắm khiến người ta đỏ mặt.
Tôi lại mơ thấy mình quấn lấy Thẩm Thính Tứ hỏi hắn có yêu tôi không.
Không chỉ vậy, tôi còn bắt hắn khi làm tình phải đeo vòng cổ, nếu không hết sức sẽ siết ch/ặt dây xích khiến hắn không thở được.
Tôi còn nói ng/ực Thẩm Thính Tứ đẹp lắm, muốn m/ua viên ngọc quý nhất làm đồ trang sức để đeo lên người hắn mỗi khi ân ái.
Xâu thành chuỗi lắc lên chắc đẹp lắm.
Chà!
Quá bi/ến th/ái.
Từ nay phải bớt uống rư/ợu lại thôi.
"Sao không đi dép mà lại đi chân không thế?"
Thẩm Thính Tứ mặc đồ thể thao, vừa từ ngoài về thấy tôi đứng chân trần liền trách móc: "Bị cảm lại ốm đấy".
Tin tức tố của hắn hơi rò rỉ, người tỏa hơi nóng, hơi thở chưa đều rõ ràng là vừa chạy bộ xong.
Tay còn xách một túi lớn đồ sáng.
Là bao bì của cửa hàng tôi thích.
Khóe miệng tôi vô thức nhếch lên.
"Quên mất." Tôi bất cần đáp: "Với lại tôi đâu có yếu đuối như anh nói?"
Thẩm Thính Tứ thở dài, đặt đồ xuống rồi lấy đôi dép trong tủ, quỳ xuống xỏ cho tôi.
Tôi cúi đầu thấy một vết đỏ đ/áng s/ợ bên cổ hắn, buột miệng hỏi: "Thẩm Thính Tứ, cổ anh làm sao thế?"
Thẩm Thính Tứ ngẩng lên, nụ cười lan trong mắt: "Cố Kim Bạch, trí nhớ em thật tệ."
Tôi: "..."
Chợt nhớ lại hình ảnh vừa hiện lên trong đầu, mặt tôi nóng bừng quay đi: "Đói ch*t rồi, ăn cơm trước đã".
Ăn xong, Thẩm Thính Tứ phải đi học.
Còn tôi phải đi gặp Cố Trầm.
Trước khi đi, Thẩm Thính Tứ hôn lên má tôi, khẽ nói: "Tối nay tôi đặt chỗ ở nhà hàng em thích nhất rồi, em rảnh không? Tôi có điều rất quan trọng muốn nói với em."
Tôi gật đầu: "Được, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh".
Thực ra tôi đoán được Thẩm Thính Tứ muốn nói gì.
Và tôi cũng muốn gom dũng khí để thử đối diện với tình cảm của mình.