Gia Đình Bất Thường

Chương 18

14/07/2025 18:56

"Rốt cuộc mấy người muốn thế nào?" Sở Tư Tư nén sợ, nghiến răng nói.

"Tư Tư, tôi chuẩn bị cho cô một cơ hội, cơ hội để sống sót, được không?" Giọng của anh trai cực kỳ dịu dàng.

"Giữa ông ta và cô, có thể có một người sống sót. Bây giờ, tôi trao quyền lựa chọn này cho cô."

Từ Khả khóc lóc gào lên: “Mấy người muốn gi*t chúng tôi? Gi*t người là phạm pháp, mấy người sẽ bị t//ử h/ình!"

Dương Lực cũng tuyệt vọng la hét lo/ạn cả lên, đòi chúng tôi thả cậu ta đi.

Mẹ thương xót vuốt ve đầu tôi, "Sợ lắm phải không? Thật đáng thương... Nhưng nhà ta không thể thả bọn họ đi đâu, khi chúng b/ắt n/ạt Nhiễm Nhiễm nhà ta, chắc con bé cũng rất sợ hãi..."

Từ Khả khóc lóc: "Xin lỗi, Nhiễm Nhiễm, cậu thả tớ đi đi, sau này tớ sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tớ sẽ không b/ắt n/ạt cậu nữa... Cậu bảo gì tớ cũng nghe!"

Dương Lực cao lớn lực lưỡng kia, người chỉ dùng một tay cũng có thể đ/á/nh tôi chảy m/áu mũi, giờ cũng nhìn tôi với vẻ mặt hèn mọn, van xin.

"Tớ cũng vậy, xin cậu đấy, Nhiễm Nhiễm, sau này tớ sẽ làm trâu ngựa cho cậu, tớ không làm tay sai cho Sở Tư Tư nữa, ý tưởng b/ắt n/ạt cậu đều do cô ta nghĩ ra, không liên quan gì đến tớ cả!"

Tôi đờ đẫn nhìn họ.

Lúc này, tôi chỉ cảm thấy hơi ồn ào.

Bố trìu mến nhìn tôi: "Nhiễm Nhiễm, con nói xem phải làm sao đây?"

Mẹ cũng quay sang nhìn tôi.

Tôi siết ch/ặt tay, dường như chỉ có nỗi đ/au mới giúp tôi bình tĩnh.

Tôi nên nói gì đây?

Tôi nên làm thế nào?

Lúc này, trái tim tôi đ/ập dồn dập.

Sau một hồi im lặng lâu, tôi nghe thấy chính mình khẽ nói: "Để mọi người quyết định đi."

Trong khoảnh khắc này, gương mặt ba người họ mất đi chút sắc hồng cuối cùng.

Hóa ra đôi khi mặt người sống cũng có thể trở nên giống th* th/ể đến thế.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
8 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm