“Mẹ kiếp, chuyện này đang khiến tao đ/au đầu đây!” — Cố Tinh Thần ch/ửi thề, giọng đầy bực dọc.
“Đi á? Tao chẳng vui vẻ gì cả."
"Không đi á? Bao năm bỏ công sức theo đuổi hắn, nếu ngay cả một đứa con cũng không có, thì chẳng phải lỗ to rồi à?”
Đến đây… tôi không kiềm nổi nữa.
Nước mắt rơi xuống từng giọt.
Đau đến mức nghẹt thở.
Tôi vẫn luôn ngây thơ tin rằng đứa con đó… là kết tinh từ tình yêu giữa chúng tôi.
Không ngờ, tôi chỉ là một quân cờ trong bàn cân lời lỗ của Cố Tinh Thần.
Trong phòng bao vang lên một trận cười lớn, rồi sau đó là tiếng bàn tán sôi nổi, ai nấy đều thi nhau bày kế cho hắn.
“Hay là Cố thiếu cứ giả vờ quay về ký thỏa thuận đi, đến hôm tổ chức tiệc công bố thì trực tiếp biến mất luôn, cho cậu ta trở tay không kịp!”
“Không không, như vậy thì còn quá nhẹ.”
“Theo tôi thấy thì cứ ký luôn cái thỏa thuận ấy đi. Lừa cậu ta sinh xong đứa con rồi cư/ớp lấy, sau đó đ/á bay cậu ta đi là xong.”
“Phải đấy! Như vậy mới là đò/n đ/á/nh chí mạng với loại Beta như cậu ta, ha ha ha."
“Mày đúng là đ/ộc á/c thật đấy.” — Giọng nói trong phòng càng lúc càng phấn khích.
“Tao nghe nói Beta muốn mang th/ai còn phải cải tạo tuyến thể nữa kìa. Thế thì, mày cứ đóng vai tình nhân hoàn hảo: cùng cậu ta trải qua ca phẫu thuật, chuyển phôi, dưỡng th/ai… Đến đúng ngày sinh, mày bế đứa bé còn đỏ hỏn biến mất, để hắn một mình trong phòng sinh!”
Tôi ôm ng/ực, nín thở chờ đợi câu trả lời của Cố Tinh Thần.
Tôi đ/á/nh cược rằng… hắn vẫn còn chút tình cảm, một tia xót thương nào đó dành cho tôi.
“Haha, ý tưởng hay đấy.” — Cố Tinh Thần huýt sáo một tiếng đầy ngạo mạn.
“Quyết định vậy đi!”
Cuối cùng, tôi loạng choạng bước ra khỏi hội quán trong ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên phục vụ.
———————
Năm đó, vì anh trai song sinh của tôi bị suy thận, cần ghép thận gấp, nhà họ Hạ mới nhớ đến tôi – đứa con bị gia tộc vứt bỏ từ lâu.
"Chỉ là một quả thận thôi mà. Chờ anh con khỏe lại, sau này có thể sinh ra một đứa trẻ mang huyết thống Alpha, thì một Beta như con cũng được thơm lây chứ sao?"
Thế nhưng, cuối cùng anh ấy vẫn không qua khỏi, còn tôi – với tư cách là vật thay thế – bị giữ lại.
"A Dư — em ấy không phải món hàng, lại càng không phải cỗ máy sinh sản để mặc người ta tùy ý sử dụng!"
Giang Hoài Phong từng phẫn nộ đứng ra bảo vệ tôi, ánh mắt đầy chính nghĩa.
“Dư Chu, đi với anh, được không?”
Tôi lắc đầu.
Một Beta bị gia tộc vứt bỏ như tôi, có thể mang đến cho anh điều gì chứ?
Tôi chỉ khiến anh trở thành trò cười trong mắt thiên hạ thôi…
Nhưng Giang Hoài Phong chưa từng bỏ cuộc.
Anh ta kiên trì theo đuổi tôi suốt ba năm.
“A Dư, đồng ý với anh đi. Người anh yêu là em – là con người em – chứ không phải tuyến thể của em.”
Cuối cùng, sau bao lần do dự, tôi cũng tự thuyết phục mình rằng: có lẽ... tôi cũng có quyền yêu và được yêu, một tình yêu đơn thuần, không màng danh lợi.
Hôm đó là sinh nhật của Giang Hoài Phong.
Tôi lấy hết can đảm, m/ua một bó hoa hồng, đẩy cửa bước vào...
Thế nhưng, hình ảnh đ/ập vào mắt tôi lúc ấy, lại là anh ta và một tên đàn ông khác đang... nằm trên giường, không một mảnh vải che thân.