Trò Chơi Bách Quỷ

Chương 55

23/07/2025 11:16

Mặt trăng khép lại, âm thanh dần tan đi, Bách Q/uỷ Minh Nguyệt như đã rời đi.

Mắt Liễu Nhứ đỏ hoe, có chút áy náy và sợ hãi: “Chị Dương, vừa rồi nhờ có cậu."

Tôi vỗ nhẹ lưng vào cô ấy: "Có gì đâu, bây giờ phải làm gì mới quan trọng."

Liễu Nhứ suy nghĩ:

"Chữ m/áu vừa rồi là 'bóng hồ ngoài cửa sổ'.”

"Vậy nên đường tối là thật, và đúng là chỉ dẫn của Cục diện sống.”

"Nhưng... quá trình lên lầu, e rằng không đơn giản như vậy."

Đột nhiên, trên màn hình điện thoại hiện lên một đồng hồ đếm ngược 10 phút.

Có giới hạn thời gian?

Tệ quá!

Tôi và Liễu Nhứ nhìn nhau.

"Chạy!"

......

Tháp q/uỷ này cao đến 103 tầng.

Dù chúng tôi chạy hết tốc lực.

Trong 9 phút, vẫn chỉ từ tầng 50 mấy chạy lên tầng 80 mấy.

Suốt đường đi tuy thông thoáng, tôi lại vô cớ bồn chồn lo lắng.

Sau khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, có lẽ sẽ có biến đổi kinh khủng.....

Tôi nhìn Liễu Nhứ, sắc mặt cô ấy càng thêm nghiêm trọng.

------

00:03.

00:02.

00:01.

Chúng tôi gần như kiệt sức, chống tay xuống đất.

Nhưng cũng chỉ leo lên được tầng 90.

Đồng thời......

"Hống!"

"Hống!!!"

Vô số tiếng gào q/uỷ bỗng vang khắp tòa nhà.

Vô số tiếng đẩy cửa ồ ạt vang lên.

Cầu thang bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Nhìn qua khe hở cầu thang, tôi thấy vô số q/uỷ đang nhốn nháo!

Q/uỷ ở tầng trên đang đi xuống.

Q/uỷ ở tầng dưới đang leo lên.

Tất cả Bách Q/uỷ vốn tĩnh lặng... đều đã chạy ra.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm