10.
Về nhà trong thự còn ai.
Tôi chuyển cho Cận Trì năm tiền bồi thường.
Sau óc tục tiêu hóa, vừa đường đi Lễ giảng giải cho nội dung nhỏ.
Từng mảnh nho nhỏ đang dần trong tôi.
Đêm hôm qua ngọn đèn đỉnh lắc lư nhanh bao nhiêu cường độ nụ Lễ lớn bấy nhiêu.
Tôi sự thể tưởng nổi, phải mất rất lâu còn thể nhận nổi sự này.
Đương nhiên Lễ nhận ra nghĩ tôi.
Chú lạnh một tiếng, thảy vest ghế sô pha, bế đi ngủ.
“Không tin sao, giúp cháu hồi tưởng chuyện đêm qua.”
“Đêm qua 11 khuya 2 sáng.”
“Hôm nay sẽ ba đồng hồ, thiếu một giây.”
Tôi nhanh chóng trừng mắt nhìn nghẹn họng trân trối.
Cho khi Lễ ấn cửa mới ý cởi cúc cổ tay.
Mặt nóng bừng, yếu ớt tiếng.
“Không cần…”
“Cháu… cháu rồi…”
Đàm Lễ ngồi xuống giường đặt ngồi chọc.
“Vậy sao?”
“Vậy cháu xem tối hôm qua chúng ta làm rồi?”
Cảm giác áp bức đàn ông trước mặt vẫn rất mạnh.
Tôi hoàn dám nhìn ánh mắt dữ ấy.
Tôi há to miệng nhưng dám ra hai chữ đó.
“Cháu gái, nghĩ ra giúp nhé.”
Đàm Lễ vừa vừa vuốt ve eo tôi, hoảng há miệng bừa.
“Làm…”
“Làm gì?”
Người đàn ông tay nhưng vẫn lạnh ép hỏi.
Tôi còn cách nào khác, vịn vai nhướng Lễ một cái.
“Chú đừng dọa cháu, nhỏ.”
Tôi x/ấu hổ chịu được, nhìn ánh mắt ấy.
“Cháu có qu/an với đàn ông nãy.”
“Cháu chỉ chú…”
Câu cuối cùng bằng giọng nhỏ muỗi kêu.
Đàm Lễ trầm thấp, cuối cùng đôi tay thả lỏng.
“Sau còn dám chạy không?”
Tôi kiên quyết lắc đầu, duỗi hai tay ra.
Giọng mềm mại.
“Muốn ôm.”
“Đừng có làm nũng với chú.”
Vẻ mặt Lễ hơn nhưng vẫn thuận theo ôm lòng.
Tôi túi treo ấy.
Sau đặt bồn rửa mặt.
Hai cánh tay hai bên tôi, nhìn nhưng nào.
Đến khi ánh mắt nóng rực th/iêu đ/ốt chịu nổi cuối cùng Lễ chịu mở miệng.
“Bạn gái.”
Bên trong giọng ra chút đứng đắn.
“Hôn một nhé?”
Tôi thấy mình là mới nên cần phải tập một chút.
Tôi nhỏ giọng xin chỉ dạy.
“Vậy em là em (Từ đoạn mình xin đổi xưng hô :))
“Em đi.”
Đàm Lễ véo vành tai tôi, giọng điệu hơi lười biếng.
“Tối hôm qua chủ rồi.”
“Bây chẳng lẽ nên đổi thành em à?”
“Chuyện phải có đi có lại, biết hả?”
Tôi nhận dạy dỗ, đầu.
Tôi âm thầm ghi Lễ một phải một mới bằng.
Tôi hơi kinh ngạc nhưng chồm tới nhưng trước khi môi chạm môi chần chờ.
Đang nghĩ xem có nên chạm Lễ đêm qua, nụ vô tận.
Người đàn ông giữ lấy cuồ/ng nhiệt.
Không cho thời gian nghĩ, lưỡi mở hàm răng quấn lấy lưỡi tôi.
Sau khi khó một nụ Lễ chạm chóp tôi.
Anh trầm giọng.
“Nghiêm túc hỏi mới là sinh ngoan.”
“Hôn… đều phải có trình tự.”
Từ cuối cùng miệng tôi.
Tôi thừa nhận mình thể cưỡng nụ thể phong ba táp này.
Vào một ý thức được.
Anh thuần thục nói.