"Tần Yến...."

"Em đây."

"Anh, lâu rồi không gặp."

Là mơ sao?

Sao lại mơ thấy Tần Yến lần nữa.

Chỉ là lần này, trong mơ hắn dường như càng vạm vỡ hơn.

Thậm chí còn cao hơn cả tôi.

Hắn dẫn tôi đến khách sạn.

Trong phòng, cánh tay rắn chắc của hắn siết ch/ặt vòng eo tôi, đầu cọ má vào hõm cổ tôi:

"Trên người anh thơm quá."

Giây tiếp theo, cổ đ/au nhói.

Tôi bị cắn.

Tin tức tố alpha lạ mặt xâm nhập mạnh mẽ, tuyến thể căng phồng.

Mùi hương hoa mộc tây đậm đặc tràn vào cơ thể.

Ngọt ngào pha chút đắng, xuyên thấu kinh người.

Là alpha đồng loại, theo bản năng tôi liền bài xích, lý trí cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút:

"Đừng cắn, anh là alpha mà..."

Nhưng vòng tay kia vẫn khăng khít.

Đau quá.

Cơ thể tôi dần mềm nhũn, nóng bừng.

Đến khi ánh mắt đã mất tập trung, kính bị gỡ xuống.

Hắn xoa phần đuôi mắt đỏ ửng vì nước mắt sinh lý của tôi, cười khẽ, rồi liếm nhẹ vết cắn trên cổ tôi, giọng khàn khàn vui sướng:

"Anh là của em rồi."

Lần nữa, hắn cắn mạnh xuống.

"Anh khóc đẹp quá."

Hắn hôn lên đuôi mắt tôi, giọng trầm khàn áp vào tai:

"Nhớ anh quá, vợ yêu."

Sáng thức dậy, toàn thân tôi ê ẩm.

Sau lưng đột nhiên áp vào ng/uồn nhiệt, giọng nói trầm khèn bên tai:

"Anh không phải Alpha sao, sao người mềm mại thế?"

Tôi gắng gượng xoay người, muốn xem rốt cuộc là thằng s/úc si/nh nào.

Đến alpha mà cũng không buông tha.

Tôi nhất định phải gi*t hắn!

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt vừa quen vừa lạ ấy, đầu óc tôi bỗng trống rỗng:

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm