Hoàng vỗ tôi: "Đi thôi, rời nơi này, hai chúng ta đưa gặp sư phụ."
Sư phụ già đó, người đi khắp nơi, vốn đính hôn với cụ, là kiệu hoa đưa sư phụ, mà lại đi địa ngục giam cầm cả đời.
Sư phụ già tin những lời đồn nhảm của mọi người xung rằng bỏ trốn cùng người tình, trên đường đi học linh để cô dâu của mình.
Ông c/ứu đứa trẻ, đứa trẻ đó phận đoản mệnh, ông nhận đồ gia người đồ đệ đó lộ về lão họ Tần phận đáng thương tương tự. bà, lúc đó, mẹ mang th/ai tôi, lại hy vọng, đi được.
Mặt mày bọn họ đều hoảng hốt, vào nhà.
Khi nơi của sư phụ, trời tối hẳn, nhà vang lên từng cơn ho, tôi dưới giường sư phụ đặt cái ống m/áu ống nhổ sắp tràn ra. Sư phụ hóp sâu, lòng trắng mắt bắt đầu ngả vàng, chúng tôi đến, ông gượng gạo nở nụ gọi chúng tôi lại gần.
"Lại đây nào, con."
Thấy tay tôi bưng cái hũ đó, đôi mắt đục ngầu của ông dường sáng. Tôi ôm cái hũ lại gần đưa ông, ông thận trọng đưa tay lúc lâu ng/ực ông dường bật ra tiếng nức nở, sau đó ướt đẫm nước mắt.
"Yến ơi, bị bao nhiêu năm nay, thậm chí dùng cả thân x/á/c của mình, để Tiểu Thịnh thoát bể vả rồi, là tôi vô là tôi vệ được bà..."
Tôi đứng canh cửa nhà, nghe sư phụ nói suốt đêm về những trải việc của ông, gần sáng, sư phụ nói câu: "Yến Nhi, tự do rồi."
Sau đó nhà bỗng im ắng, tôi nhìn khóe mắt lăn giọt lệ, mắt tôi cũng nóng ran, mãi khóc ra giọt nước mắt.