“Kỳ Ca thị nam số một, cậu sẽ thích mẫu người như thế…” vừa mở miệng phân tích, Thiệu đã hung chặn một nụ Em cắn, đi/ên cuồ/ng như trút gi/ận, lớn đ/è khiến thể né tránh.
Môi sưng đỏ, tê rần mức thở nổi, chịu buông tha. Mũi hơi thở gấp gáp, khàn giọng:
“Cấm nói những lời vô nghĩa! Vợ của anh, mãi mình anh! Hắn đẹp hay x/ấu liên quan gì em?!”
Đầu óc quay vẫn cố nhắc nhở:
“Chỉ Omega sinh được hậu duệ ưu tú, thì…”
Lịch Thiệu lật ngã dúi xuống thân hình cơ bắp đ/è lên người. Vết thương trên mặt chưa lành, hoang nhìn xuống khiến hoàn toàn khả năng phản kháng.
“Đừng…” yếu ớt lắc đầu.
Hắn thì thào:
“Cái miệng nhỏ này toàn thốt ra thứ khiến đi/ên Phải được…”
“Ưm…” Từ đó về sau, chẳng còn cơ thốt nên lời.
Cả ngày trôi qua trong mê muội.
Hôm sau.
Lịch Thiệu nhất quyết đòi đi theo, bám như cùng tham gia khảo ngượng ngùng xin lỗi Tiêu Kỳ:
“Tiêu Kỳ, ngại quá… tổng cứ đòi đi cùng.”
Tiêu liếc nhìn Thiệu lưng tôi, vội vàng xoa dịu:
“Không người sức mà…”
Lát sau, Huy hợp. Hai Alpha mặt, khí lập căng như dây đàn. Dù chẳng ngửi được thông tố, vẫn cảm nhận rõ sự đối giữa họ.
Tôi nói nhỏ vào tai Thiệu Đường:
“Đừng gây chuyện, về đấy!”
Em đáp, đột nhiên chụp mặt hôn một cái “chụt” giữa thanh thiên Tiêu và Huy tròn mặt né sang bên.
Tiêu gượng phá tan khí:
“Ha huynh và tổng tình cảm, khiến người ta gh/en tỵ quá đi…”
Lịch Thiệu ngạo nghễ đưa khoanh trước ng/ực. muốn độn thổ.
Hôm nay chúng một hoang vu qua, nghe nói đã hoang nhiều năm. Đi được nửa đường, chóng mặt buồn nôn. Những trước Thiệu Đường, cố giấu dù Tiêu hỏi han. Nhưng nay vừa thấy đã sắng:
“Sao thế?”
Tôi thừa nhận ngay:
“Đầu váng, buồn nôn…”
Lịch Thiệu lập đỡ nghỉ dưới cây, đưa quạt mát. Có người đáng bên cạnh, chẳng muốn chịu đựng nữa.
Không nỡ làm lỡ tiến độ, áy náy:
“Tiêu Kỳ, hay các cậu đi trước đi. nghỉ chút theo.”
Tiêu gật cùng Huy lên đường. Vừa khuất bóng, Thiệu đã bế ngồi lên đùi:
“Mặt mét, hay mình về trước đi?”
Tôi liếc hắn:
“Tại ai đêm qua ngủ?”
Lịch Thiệu trẽn cười:
“Đói ngày, đương nhiên ăn bù.”
“Đầu óc toàn thứ ấy thôi sao?”
Hắn nắm áp lên ng/ực, ngọt ngào:
“Em yêu trí rồi, vẫn tin?”
Nghe ớn lạnh, rút về:
“Được Chẳng qua ngoan ngoãn trên thì nào thèm để già tám tuổi này?”
Lịch Thiệu gi/ận dỗi:
“Ngoan ngoãn thật! Nhưng đã thích từ trước! Lần tiên… cố ý đấy!”
Tôi chớp nghi ngờ:
“Cố ý thế nào?”