14.

Vừa dứt lời, tôi lập tức bị người nào đó cắn một cái.

Lần này dùng lực rất mạnh, vượt xa lần trước.

Loáng thoáng lại cảm giác được mùi tuyết đầu mùa.

Lục Văn Xuyên cắn rất lâu, lâu đến mức tôi sắp bị dìm ch*t, chỉ có thể vô lực c/ầu x/in tha thứ.

"Lục Văn Xuyên, còn chưa xong sao?"

Nhưng dường như anh không vui hỏi ngược lại tôi: "Ôn Mạt, tại sao cậu không giữ được pheromone của tôi?"

"Tôi là beta, không thể bị đ/á/nh dấu..."

Cũng không biết từ nào đã chạm vào vảy ngược của Lục Văn Xuyên, anh đ/è ch/ặt tôi vào tấm đệm giường.

Giọng nói lạnh lùng vô tình.

"Không thử làm sao biết?"

Cái gì?

Tôi còn chưa thốt câu trả lời ra khỏi miệng, anh đã cắn sâu hơn.

Lại qua rất lâu, rốt cuộc anh cũng nới lỏng miệng.

Tôi vừa định giơ tay lên xoa tuyến thể đã bị cắn nát bét của mình, một cảm giác mềm mại ướt át từ sau gáy truyền đến.

Động tác kia vô cùng trìu mến.

Hai mắt "ầm" một cái mở lớn, tôi như ý thức được gì đó.

Lục Văn Xuyên, anh đang, đang liếm gáy tôi!

"Lục Văn Xuyên!"

"Đừng nhúc nhích, chảy m/áu rồi."

Ừ, hình như cũng hơi nhớp nháp.

Trong lúc tôi mặt đỏ tim đ/ập, tiếng thở dốc càng trở nên lộn xộn.

Một hồi lâu sau, rốt cuộc tôi cũng được buông ra.

Mờ mịt quay đầu, ánh mắt vừa vặn chạm vào ánh mắt của Lục Văn Xuyên.

Lần đối diện này lập tức khiến cho da đầu tôi tê dại.

Bởi vì lúc này bên trong đôi mắt alpha mang nồng nặc một tia buồn bực chưa thỏa mãn.

Chút lý trí còn sót lại nói với tôi, anh còn muốn cắn tôi.

Vô cùng muốn.

Thậm chí là trạng thái loáng thoáng có chút quen thuộc.

15.

Sau khi thấy đã bị tôi phát hiện, Lục Văn Xuyên vẫn thản nhiên không tránh né.

Anh bắt đầu trực tiếp nói những lời khiến cho tôi không thể chịu nổi, thậm chí tay còn đang vuốt ve đôi môi vừa rồi vì cố chịu đựng mà bị cắn sưng đỏ của tôi.

"Ôn Mạt, có lúc tôi cảm thấy Trương Hành nói thật có lý."

"Tại sao cậu không phải omega hoặc là alpha chứ?"

"Như vậy thì tôi có thể giữ cậu ở bên cạnh, để cho toàn bộ cơ thể cậu đều được bao phủ bởi pheromone của tôi."

"Nhưng không được cũng không sao, tôi có thể nh/ốt cậu ở bên cạnh, để cho cậu chỉ có thể nhìn thấy tôi."

"..."

Tôi trừng mắt nghẹn họng, kinh ngạc bối rối.

Lục Văn Xuyên bắt đầu nổi lên loại suy nghĩ bi/ến th/ái này với tôi từ lúc nào?

Vậy mà tôi lại không hề phát hiện ra.

Ch*t ti/ệt, làm sao một beta như tôi lại cứ thu hút alpha chứ?

Thu hút loại người như Trương Hành tôi đã phiền ch*t.

Chỉ có điều lần này là Lục Văn Xuyên, vậy thì không giống.

Tôi sẽ cảm thấy vui vẻ, ngại ngùng, không biết làm sao.

Có thể là sự yên lặng của tôi làm cho anh tưởng rằng tôi đang sợ, anh rút tay trở về.

Lại trở thành một người lý trí lạnh lùng.

Nếu như không phải trên ngón tay anh vẫn còn dính chút nước bọt của tôi, thật ra thì trông rất giống mặt người dạ thú.

"Ôn Mạt, xin lỗi, là tôi xúc động."

Tôi lắc đầu.

Vội vàng đưa tay lên kéo ngón tay anh trở lại, khẽ lo lắng nói:

"Không sao."

"Lục Văn Xuyên, cậu muốn cắn tôi lúc nào cũng được."

"?"

Lục Văn Xuyên nhướn mày.

"Ôn Mạt, cậu nói lời này có chút giống mời gọi không chính thức."

"Vậy cái gì mới tính là lời mời chính thức?"

"Hẹn hò với tôi, tôi cắn cậu, thuận theo tự nhiên."

"Nhưng cậu... Cậu chưa bày tỏ với tôi."

Ánh mắt tôi lảng tránh.

Không sai, anh nói muốn giam giữ tôi, không có nghĩa là thích tôi.

Nhưng không biết loại yêu cầu x/ấu hổ này có làm anh khó chịu hay không.

Tuy nhiên Lục Văn Xuyên nghe xong, lại tiến tới sát vào tôi.

Giọng điệu trầm thấp dễ nghe.

"Ôn Mạt, anh thích em."

"Anh không muốn để cho alpha khác mơ ước em, anh cũng không muốn ở cùng những người khác."

"Hẹn hò với anh, cùng anh hôn môi, giúp anh vượt qua kỳ dịch cảm, sau khi tốt nghiệp chúng ta kết hôn."

Tôi: "..."

Này anh, anh nghĩ xa thật!

Tôi dở khóc dở cười.

Ngẩng đầu hôn lên gò má anh.

"Được."

"Hôn mặt là thế nào?"

Lục Văn Xuyên rút ngón tay vừa rồi ra, cả bàn tay nắm ch/ặt cằm tôi, lần nữa hôn xuống.

Thật khiến cho người khác đắm chìm trong đó, không cho phản bác.

Trong lúc mơ màng, tôi lại ngửi thấy một chút vị tuyết đầu mùa.

Trong thoáng chốc, đột nhiên tôi nghĩ tới một vài kiến thức không mấy phổ biến trong sách.

Nghe nói nếu như alpha cao cấp thích một người, cho dù là beta cũng sẽ ngửi được pheromone của người đó có vị gì.

(chính văn hoàn)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
9 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm