"Lục..." Ta đẩy cửa bước vào. Giây tiếp theo, tên của hắn đã nghẹn lại trong cổ họng.
Lục Chiêu mặc chiếc áo lụa mỏng màu đỏ, nghiêng người dựa trên giường, đang nhấp một chén rư/ợu. Lồng n.g.ự.c quyến rũ và đôi chân dài ẩn hiện trong bộ y phục đỏ.
Thấy ta đi vào, một đôi mắt đen láy dưới hàng mi dày rũ xuống vẫy gọi ta, bờ môi mỏng khẽ mở: "Quân thượng, thần lại đến để hầu hạ Người!"
Khốn kiếp! Ta vội vàng đóng ch/ặt cửa điện.
Đêm nay không ngủ thì có sao!
26.
Sự thật chứng minh, có những lời không nên nói quá chắc.
Tên khốn Lục Chiêu này đúng là hành hạ ta cả đêm không ngủ!
Sắp đến giờ ta lên triều, Lục Chiêu đích thân thay y phục cho ta, rồi lại không biết từ đâu lấy ra một chiếc mũ miện mới.
Không phải là chín dải ngọc thông thường của các nước, mà là mười hai dải!
"Lục Chiêu, chiếc mũ miện này..."
"Trường An Quân hôm nay trở thành vị Vua chung của thiên hạ, thế nào?"
Lục Chiêu cẩn thận giúp ta buộc dây mũ miện, trong đôi mắt rũ xuống tràn ngập ánh sáng dịu dàng: "Bệ hạ đừng sợ, từ nay về sau, ta sẽ là thanh ki/ếm trong tay đệ."
"Đệ muốn làm gì cứ việc làm, ta đều sẽ chống lưng cho đệ!" Lục Chiêu ngẩng đầu, ánh mắt tỉ mỉ vuốt ve gương mặt ta, rồi vô cùng hài lòng giúp ta chỉnh lại chiếc mũ miện trên đầu.
Lục Chiêu từ sau khi tự phế Thái tử chưa từng phục vị. Ngay cả khi vua Bắc Ung băng hà, quần thần Bắc Ung c/ầu x/in hắn đăng cơ. Hắn cũng chưa từng đồng ý, mà luôn tự xưng là Đại tướng quân.
Người khác đều không hiểu vì sao hắn lại như vậy. Ta ban đầu cũng không hiểu, sau này dần dần đoán ra vài phần.
Lời "lấy thiên hạ làm sính lễ" trên giường của hắn là thật. Nhưng không phải là cầu hôn ta vào hậu cung, mà là phò tá ta làm Đế vương!
"Lục Chiêu..." Mắt ta đỏ hoe, vòng tay ôm cổ hắn, hôn hắn thật mạnh.
Lục Chiêu bị ta hôn đến hơi thở bất ổn, ôm ch/ặt ta, nhịn rồi lại nhịn, mới khẽ nói: "Bệ hạ đi lên triều trước đi, ta sẽ sớm dẫn sứ thần Bắc Ung đến quy hàng."
Ta "ừm" một tiếng, trước khi đi lại cười hỏi hắn: "Lời Ái khanh vừa nói, vẫn là quân không nói đùa chứ?"
Lục Chiêu tưởng ta nói đến việc Bắc Ung quy hàng, vô cùng kiên quyết gật đầu: "Đương nhiên."
Hắn hiểu sai rồi, ta muốn nói đến một câu khác.
27.
Năm Chiêu An thứ nhất, ta chính thức đăng cơ xưng Đế. Phong Lục Chiêu làm Đại nguyên soái thống lĩnh tam quân.
Triều đại mới vừa thành lập, ta và Lục Chiêu đều bận đến mức chân không chạm đất. Hoặc là ta thức đêm phê duyệt sớ tấu, hoặc là hắn dẫn binh đi trấn áp bạo lo/ạn ở một nơi nào đó. Đợi đến khi mọi chuyện đâu vào đấy, đã là vài tháng sau.
Hôm nay vừa bãi triều, ta liền sai người trói hắn lại rồi đưa vào tẩm cung.
"Trước đây Ái khanh từng hùng h/ồn nói..." Trong ánh mắt nghi hoặc của hắn, ta đắc ý nhấc cằm hắn lên: "Trẫm muốn làm gì cứ việc làm."
Quân tử trả th/ù, mười năm chưa muộn. Nhịn đói suốt mấy tháng, hôm nay ta cuối cùng cũng có cơ hội lật ngược thế cờ!
Ta vội vàng đ/è hắn xuống.
Nhưng sau một hồi trời đất quay cuồ/ng, ta lại bị hắn đ/è xuống dưới.
Lục Chiêu ném sợi dây bị hắn c/ắt đ/ứt sang một bên. Nhìn chằm chằm ta, như một con sư tử đực nhìn con mồi sắp vào miệng. Hắn trầm giọng nói: "Thần đã từng nói như vậy, nhưng thần còn nói thần là thanh ki/ếm của Bệ hạ. Mà ki/ếm đều phải vào vỏ, Bệ hạ nói xem, đúng không?"
"Ưm..." Ván cờ này, e rằng ta cả đời cũng không thể lật lại được!
[Hết]
Mình giới thiệu một bộ cổ đại tu tiên do mình up lên web MonkeyD ạ:
Minh Hôn Kiếp
Tác giả: Phong Xuy Quá Phàm
Ta đối với danh môn chính phái Tống Tử Trần vẫn luôn giữ khoảng cách, nhưng lại mãi vấn vương hôn thê của hắn là Lê Tô Nhi.
Dù đã c.h.ế.t và hóa thành một lệ q/uỷ, ta vẫn quyết cư/ớp dâu vào ngày đại hỷ của hai người họ.
Chỉ là, lần này ta không cư/ớp được tân nương, mà lại cư/ớp nhầm tân lang.
1.
Cờ trắng, nến trắng, chữ song hỷ trắng. Những lá bùa chú màu m.á.u phức tạp và khổng lồ ẩn hiện trên mặt đất. Đoàn người đưa dâu của Lê gia bị trận pháp minh hôn do ta tỉ mỉ bày bố chặn lại.
Trong phút chốc, âm phong nổi lên. Ta đứng trên cầu Độ Duyên, hất văng tất cả hộ vệ của Lê gia xông lên: “Tô Nhi muội muội—!”
Ta vén màn kiệu, giọng nói ôn nhu đến rợn người: “Nàng từng nói muốn cùng ta trọn đời trọn kiếp. Ta sao đành lòng để nàng cho người khác? Đến đây, bái đường xong, theo ta xuống Địa ngục.”
Lê Tô Nhi co rúm trong góc kiệu, viên minh châu trên phượng quan run như sàng cám: “Ôn công tử… ta… ta sai rồi, c/ầu x/in Người tha cho ta!”
“Tha cho?” Ta cười khẽ một tiếng, đưa tay siết ch/ặt cổ nàng: “Ngày đó nàng lừa ta đi tr/ộm đan dược rồi mặc ta chịu ch*t, có từng nghĩ đến chuyện tha cho ta đâu?”
Bùa chú đột nhiên lóe lên huyết quang chói lòa, tiền giấy bay lả tả khắp trời. Trận pháp minh hôn đã mở, nếu không có q/uỷ tân nương trấn giữ, tất cả sinh linh trong trăm dặm đều sẽ phải ch/ôn cùng!
Ta đang định kéo nàng ta vào trận thì cổ tay bị một bàn tay có khớp xươ/ng rõ ràng siết ch/ặt…
Tống Tử Trần trong bộ hỷ phục lộng lẫy phiêu lãng mà đến. Đôi mắt lạnh như băng hồ của hắn đầy tơ m/áu: “Thả nàng ra! Trận minh hôn này, ta sẽ kết với ngươi.”
“Tống Tử Trần? Ngươi bị đi/ên à!” Ta kinh hãi. Cố sức hất hắn ra, nào ngờ người bình thường ôn nhu như ngọc kia lại có bàn tay cứng như gọng kìm.
Trận pháp thành, q/uỷ môn mở!
Trong chốc lát, Thiên hôn Địa ám, cát bay đ/á chạy. Cơn gió âm mạnh mẽ từ Q/uỷ môn quan ập đến, cuốn cả ta và hắn về phía vực sâu dưới lòng đất…
2.
Một lúc lâu sau, ở Q/uỷ giới.
Một ti/ếng r/ên khe khẽ vang lên dưới thân ta. Nhận ra mình đang nằm sấp trên n.g.ự.c người kia, ta nhíu mày đứng dậy.
Nhanh chóng búng tay, một đốm q/uỷ hỏa màu xanh lam xuất hiện trên đầu ngón tay. Ánh sáng nhỏ nhoi, chiếu rõ dáng vẻ của người nằm dưới.
Hỷ phục đỏ thẫm, yết hầu khẽ động, cằm sắc bén… Và một đôi mắt phượng đen thẳm.
Tống Tử Trần đang nhìn thẳng vào ta.
Ta như bị bỏng, đầu ngón tay run lên, vội vàng di chuyển đốm q/uỷ hỏa ra khỏi khuôn mặt tựa trích tiên của hắn.
Khốn kiếp! Ta thật sự đã kéo người này xuống Q/uỷ giới rồi!
Trong lòng ta bỗng trở nên phiền muộn khôn xiết. Rõ ràng ta muốn kéo ả tiện nhân Lê Tô Nhi xuống đây mà.
Lê Tô Nhi, đệ nhất mỹ nhân của Tiên môn, bề ngoài đoan trang hiền dịu nhưng thực chất lại rất ‘trà’.
Phàm là người có giá trị lợi dụng với Lê gia, ả ta đều câu dẫn.
Và những người bị ả ta mê hoặc đều chẳng có kết cục tốt đẹp, phần lớn đều c.h.ế.t một cách hồ đồ vì b/án mạng cho ả.
Giống như ta.
Ngày trước nếu không tin những lời q/uỷ quái của ả, ta đã không bị vạn tiễn xuyên tâm khi đi tr/ộm đan dược của Trừng Linh Các, rồi trở thành một lệ q/uỷ c.h.ế.t không nhắm mắt.
Nhưng Tống Tử Trần, với vai trò tân lang, lẽ ra phải ở ngoài sơn môn Tiêu D/ao Tông để nghênh đón tân nương chứ? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện trên cây cầu Độ Duyên?
Chẳng lẽ vì quá yêu thương Lê Tô Nhi, nên hắn mới đến giữa đường để đón dâu?
Nghĩ đến đây, sự phiền muộn trong lòng ta lại tăng lên một tầng.
3.
“Đây là Q/uỷ giới sao?” Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của Tống Tử Trần vang lên.
“Đúng vậy, Tống Thiếu chủ…” Ta kéo dài giọng đáp lại hắn. Đến nước này, ta vẫn phải tìm cách đưa người này trở về.
“Trận pháp minh hôn của ngươi gây ra động tĩnh lớn thật, ta cứ nghĩ xuống Q/uỷ giới, ít nhất cũng sẽ có một gian hôn phòng tươm tất.”
Trong bóng tối, ta cảm nhận được Tống Tử Trần thong thả đứng dậy, nghe giọng điệu của hắn lại có vài phần trêu chọc vui vẻ.
Cười cái gì mà cười!
Ta tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải vì bị hắn siết ch/ặt làm lo/ạn pháp thuật, ta có thể mặc cho cơn âm phong của Q/uỷ Môn Quan tùy tiện cuốn đến một nơi q/uỷ quái thế này sao?
Ta dùng q/uỷ hỏa trong tay chiếu sáng, đây không phải địa giới của ta. Mà là một cái địa huyệt u ám.
“Lạo xạo”, giẫm phải thứ gì đó. Nghe tiếng thì chắc là vài khúc xươ/ng trắng.
Đột nhiên, một trận kỳ hương bay đến, trong huyệt động đột nhiên sáng lên vài ngọn q/uỷ đăng.
“Ối, hai vị ca ca thật tuấn tú! Có phải bị cơn âm phong vừa nãy cuốn vào đây không?” Một nữ q/uỷ xinh đẹp không mảnh vải che thân, từ trong bóng tối của huyệt động hiện ra.
“Các ca ca đừng sợ, thiếp thân chỉ là một nữ tử yếu đuối. Trong động lạnh lắm, thiếp thân sẽ sưởi ấm cho các ca ca nhé…” Một bàn tay trắng bệch của ả ta đặt lên vai Tống Tử Trần: “A, vị này lại là một tân lang!”
Rồi lại vuốt ve má ta: “Kìa, sao vị ca ca này cũng mặc đồ đỏ, chẳng lẽ là tân nương tử? Hahahahaha…”
Tống Tử Trần khẽ hếch mí mắt liếc nhìn ta.
Ta? Tân nương?
Rõ ràng là hắn tự ý đến thế chỗ cho Lê Tô Nhi mà!
“Ngươi nói ngược rồi!” Ta nghiến từng chữ một, toàn thân đột ngột bộc phát ra luồng lệ khí mạnh mẽ, đ/á/nh văng nữ q/uỷ vào vách đ/á.
“Ngươi, ngươi… ngươi là một con lệ q/uỷ? Vậy thì lão nương đây không dây dưa với ngươi, lão nương đi ăn hắn!” Trong nháy mắt, nữ q/uỷ từ dáng vẻ thiếu nữ kiều diễm biến thành một con nhện khổng lồ tám chân với đôi mắt đỏ ngầu, lao về phía Tống Tử Trần.
Nhưng thanh ki/ếm Lăng Sương của hắn còn chưa kịp rút ra khỏi vỏ, con nhện tám chân kia đã bị hai thanh phi đ/ao của ta c.h.é.m nát thành từng mảnh. Sau đó nó ngã xuống đất, th/ối r/ữa, hóa thành một làn khói đen.
“Tống đại công tử bị con nữ q/uỷ này mê hoặc hay là xuống Q/uỷ giới sợ vỡ mật rồi? Ra tay chậm chạp thế?” Ta đắc ý vung vẩy phi đ/ao trong tay, cảm thấy cuối cùng cũng gỡ lại được một ván.
“Vốn dĩ cũng không định ra tay.”
Ta nghe thấy giọng nói của hắn vang lên như tiếng suối róc rá/ch.
“Tự có người sẽ bảo vệ ta bình an vô sự, không phải sao?” Tống Tử Trần khoanh tay dựa vào đ/á, đôi mắt phượng dưới ánh q/uỷ hỏa mờ ảo lại sáng rực như tinh tú.
Mẹ kiếp…
Kiếp trước ta mắc n/ợ hắn rồi!
LINK Ạ: https://monkeyd.net.vn/minh-hon-kiep.html