Trong lòng trĩu nặng, hơi lo "hắn” được kia.
Nhưng đã rồi…
Tôi do dự chốc lát, nghiến răng, tiếp dài đi trường.
"Có không?”
Tôi men theo lối đi dài một vòng sân vận động trước.
"Không hiện.”
Tôi lại "hắn” căng tin, bất kì nào.
Ra căng tin, dài kí xá, bạn cùng phòng của đều ở đây!
Đi quanh trong ký xá một vòng, dài ra điều đặc biệt.
Cuối cùng, quyết định "hắn” đi tòa xảy ra chuyện.
Đi trước tòa đã thấy cả tòa nhà niêm phong, bốn phía giăng dây kết giới, đứng đi vào.
Không muốn gần những ch*t cả.
Tôi hít sâu một hơi, dài băng qua dây cảnh giới vàng, đi trong tòa đường.
Bên trong cực kỳ âm u, nơi đều đen m/ù mịt, chút động nào, cả ánh chiếu bồn hoa lạnh nhợt nhạt.
“Phát ra không?” hỏi dài.
Không câu trả lời.
"Q/uỷ dài?” nghi ngờ hỏi.
"Hì hì.”
Bên tai truyền cười của nữ.
Toàn thân ngắc.
Hai bàn tay trắng xanh vòng làn da lạnh ngắt tiếp với tay xanh đen.
Bàn tay này, phải tay của dài.
"Cõng tiếp đi.”
Người nữ phả hơi lạnh tai cảm thấy trên đột nhiên trở nên nặng nề, nặng nỗi giống như một tảng đ/á lạnh lẽo. Hai bàn tay ôm ch/ặt khiến thở nổi.
Tôi quay đầu lại, trên căn bản phải dài, mà một nữ áo đỏ với khuôn mặt nát.
Cô ta trên mỉm cười với tôi.
Tôi trợn trừng mắt.
Q/uỷ dài đã hoán đổi từ lúc nào?