Chưa kỳ nghỉ hè, tôi đã bắt đầu sống học làm, buổi tối phải chăm ấm này.
Đêm Chu Bạch leo lên chiếc giường nhỏ chưa đầy một mét rưỡi.
Cậu giường quá nhưng vẫn nhất quyết rúc vào nhẹ nhàng cắn lên vành tôi.
Tôi Chu Bạch rằng ở Đức cũng thích làm thế này người khác à?
Vành tôi lập tức bị cắn mạnh hơn.
“Ở Đức ngày nào cũng phải học, học không ngừng nghỉ. Đào đâu ra thời gian để rũ đàn ông?”
Cậu đi, giọng nói rõ ràng rất kiêu ngạo tự nhưng lại cố tình giấu gương của mình.
“Thành học tập của em cũng khá giỏi đấy, em nhóm kế một nữa đã đưa ra thị trường rồi.”
Tôi nghiêng đầu nhìn ấy, tiếp: “Vậy sao lại về?”
“Đã nói rồi mà, em…”
Tôi lời ấy.
"Vì sắp hết thời gian rồi." Chu Bạch ngẩng đầu nhìn tôi nói tiếp: không?"
Cậu im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng ngồi dậy, nói: "Đúng vậy, học mấy đó chẳng phải lãng phí thời gian của em sao."
"Chu Bạch." Tôi nhìn vào mắt "Sacubitril th/uốc chữa bệ/nh tim à?"