Trường Lạc

Chương 18

23/06/2025 16:33

Trời chưa sáng rõ, ta đã bị lôi dậy khoác lên bào phượng. Khi chiếc mũ phượng hoàng đ/è nặng lên mái tóc, suýt nữa tưởng đầu mình bị ép bẹp.

Chợt nhớ đến Thục quý phi, ta bỗng hiểu vì sao ả ta không làm được Hoàng hậu! Cái đầu nhỏ nhắn ấy, sao chịu nổi mũ phượng nặng trịch này! May mà ta ngày thường ăn nhiều, sức lực dồi dào.

Nghi lễ từ lúc lễ quan xướng tụng đến khi đế hậu tay trong tay bước vào trung cung. Đám người tản đi, cuối cùng cũng được yên tĩnh. Tố Bạch giúp tháo mũ phượng xong liền lui ra.

Tiêu Quân Nghiêm hôm nay khoác long bào đỏ thắm, càng tôn da trắng mịn màng. Ta xắn tay áo, đẩy y ngã vật xuống long sàng: "Phu quân, chúng ta cùng đ/á/nh nhau đi!"

Tiêu Quân Nghiêm: ...

Thân hình ấm áp phủ xuống. Hơi thở đôi ta quyện vào nhau như mật. Ta cựa quậy khó chịu: "Phu quân... đụng phải rồi."

Tiêu Quân Nghiêm quen tay sờ lên bụng ta, nhưng chỉ chạm vào vùng bụng phẳng lỳ. Ta quắp chân lại: "Không phải bụng đâu."

Y chợt hiểu ra. Khóe mắt đỏ hồng, hơi thở gấp gáp. Đúng lúc y muốn tiến thêm bước, tiếng nói non nớt lại vang lên: "Phu quân, sao chúng ta khác trong tranh thế?"

Tiêu Quân Nghiêm ngừng lại: "Chỗ nào khác?"

Ta nhớ lại hình vẽ trong sách nhỏ - hai người không chỉ đ/á/nh nhau, còn trò chuyện. Nghĩ nghĩ, ta nâng cằm y lên: "Mỹ nhân à, đừng chống cự. Càng vùng vẫy, tiểu gia càng hưng phấn."

Tiêu Quân Nghiêm: ...

Mái tóc dài rủ xuống che đi vẻ mặt phức tạp. Y trả đũa bằng cách cắn vào đôi môi hồng đang lảm nhảm của ta. Tiêu Quân Nghiêm không nói năng nửa lời, chỉ chuyên tâm làm việc.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Báu vật

Chương 17
Bà nội là bảo bối của cả gia đình. Những lời tiên đoán của bà mang đến cho chúng tôi vô tận tài phú. Bà vừa mở miệng, bác cả liền trúng xổ số ba mươi triệu, đầu tư bất động sản thuận lợi, chị họ từng xếp cuối lớp lại được đặc cách vào trường danh tiếng, dì út vui sướng khoe khắp nơi. Nhà hàng của gia đình tôi mở thêm chi nhánh chỉ trong hai năm, cả nhà dọn vào biệt thự giữa trung tâm thành phố. Tết năm ấy, cả nhà quây quần vui vẻ, bà nội cười hỏi: “Mỗi người muốn quà năm mới gì nào?” Bác cả đòi thêm tiền tài, dì út và ba mẹ tôi muốn danh lợi song hành. Còn tôi, chỉ tay vào phong bao lì xì bị bỏ quên trong góc, nói: “Bà ơi, con muốn cái này.” Cả nhà cười nhạo tôi ngốc nghếch, nhưng tôi chẳng bận tâm. Bởi tôi biết những lời tiên tri của bà trở thành sự thật, là bằng cái giá của sinh mạng người khác. Tất cả những điều này…chính là sự báo thù của bà.
Gia Đình
Hiện đại
Kinh dị
41
Oán linh tam thi Chương 13