Hai lần đầu tôi livestream gọi h/ồn đều thất bại, nhưng lại làm được hai phi vụ lớn.
Người mà nổi tiếng quá thì chẳng có gì hay ho, thế nên tôi dứt khoát dừng livestream, chạy xuống gầm cầu vượt mở sạp xem bói.
Một quẻ một vạn tệ, tôi tưởng thế này chắc chắn không ai mắc câu, mình có thể yên ổn một chút.
Kết quả là, một cựu “cá m/ập” tài chính tìm đến sạp tôi, chuyển cho tôi toàn bộ số tiền còn lại trên người - vừa đúng một vạn - để tôi xem cho anh ta một quẻ.
Tôi vừa nhìn đã suýt bật cười: Ồ, lại gặp một “mẻ lớn” nữa rồi!
Thương quan hỉ dụng thần, ngũ q/uỷ vận chuyển thuật, bại tài đào hoa kiếp, mệnh ch*t trong bụng giai nhân.
Anh bạn à, anh sắp ch*t đến nơi rồi đấy!
1
Tôi tên là Trương Thanh Song, là truyền nhân đời thứ 48 của phái Mao Sơn, đồng thời cũng là một kẻ đáng thương vì tò mò tiết lộ thiên cơ mà trong mệnh thiếu tiền.
Để thay đổi số phận, tôi giấu truyền nhân đời 47 - cũng chính là cha ruột tôi, đồng chí Trương Thiên Nhất - để học chuyên ngành tài chính.
Vì chuyện này mà đồng chí Trương Thiên Nhất suýt trục xuất tôi ra khỏi sư môn.
Nếu được vậy thì tốt quá rồi.
Tiếc là, khi ông ấy nhận ra tôi quyết tâm “chơi tới bến” với ngành tài chính, ông ấy đành nhượng bộ, bắt tôi phải thề trước tổ sư rằng: có thể học tài chính, nhưng việc bắt q/uỷ trừ yêu thì không được gián đoạn.
Bị ép vào thế khó, tôi đành đồng ý.
Nhưng tôi cũng vô cùng khôn khéo: nhận đơn bắt q/uỷ trừ yêu đâu nhất định phải giao dịch trực tiếp ngoài đời.
Gần đây livestream rất thịnh hành, tôi cũng học theo, lại chọn cách gọi h/ồn, nhìn chẳng khác gì trò l/ừa đ/ảo, chủ yếu là để dọa người rồi… nghỉ chơi.
Không ngờ tôi lại tính toán sai, livestream thật sự bùng n/ổ: lần đầu tiên gặp con trai nhà tài phiệt, lần thứ hai gặp ảnh hậu đi tìm chồng.
Nhờ hai người đó, phòng livestream gọi h/ồn của tôi nổi tiếng khắp cõi mạng.
Giờ thì trên mạng có một đống fan chờ tôi mở buổi livestream thứ ba.
Nghe mà hãi quá, tôi lập tức bỏ con đường livestream, quyết định ra ngoài mở sạp xem bói.
2.
Mở sạp cũng có nguyên tắc: người khác lo không có khách, còn tôi thì sợ khách quá đông.
Tôi tìm đến con phố nổi tiếng nhất thành phố về bói toán, dân địa phương còn gọi vui là “đường l/ừa đ/ảo” - nằm dưới gầm cầu vượt.
Cả con phố toàn là thầy bói toán, xem tướng, xem phong thủy.
Tôi chọn một góc tận cuối phố, đặt chiếc ghế đẩu nhỏ xuống.
Vừa ngồi, ông cụ ở sạp bên liền nhìn tôi chằm chằm rồi mở lời:
“Cô gái, tôi thấy ấn đường cô đỏ lắm, diện mạo phạm đào hoa, có muốn xem một quẻ không? Không đắt đâu, chỉ 25 tệ thôi.”
Tôi: “…”
Tôi phạm đào hoa á? Khó nói lắm!
Có lẽ thấy tôi im lặng lâu quá, ông cụ cắn răng giảm giá:
“Xem như cô may mắn, hôm nay tôi chưa có khách, bớt cho cô 5 tệ, nào, xem một quẻ nhé.”
Tôi: “…”
Ông ơi, kiểu này thật sự rất giống l/ừa đ/ảo đó.
Với cả… ông tôn trọng cháu một chút được không?
“Ông ơi, cháu với ông là đồng nghiệp đấy.”
Tôi giơ tấm bìa cứng nhặt từ đống rác lên cho ông cụ xem, trên đó viết: “Một vạn một quẻ - Cái gì cũng biết”.
3.
Ông cụ nheo mắt, nhìn rõ chữ trên tấm bìa, hít mạnh một hơi:
“Cô gái à! Cả con phố này, lợi hại nhất là lão Triệu cũng chỉ lấy 100 tệ, cô vừa tới đã hét một vạn, bị công an bắt là vào tù đấy. Với lại, thế này sẽ chẳng có ai ng/u mà tìm cô xem đâu. Còn “Cái gì cũng biết” nữa, nói khoác cũng phải vừa vừa thôi, chỉ cần tập trung một mảng là được rồi. Như tôi đây, chỉ chuyên xem nhân duyên. Hay là cô đưa tôi 20 tệ, tôi dạy cô mấy câu ‘lời vàng’ để dụ khách hàng nhé?”
Đúng là một ông cụ nhiệt tình giúp đỡ.
Nghe ông nói vậy, tôi yên tâm hẳn, vì tôi cần đúng cái hiệu quả này.
Trong ánh mắt chờ đợi của ông cụ là tôi sẽ móc tiền ra, nhưng tôi vẫn kiên định… không bỏ ra một xu nào.
Thấy không ki/ếm được từ tôi, đúng lúc có người khác đi ngang qua sạp, ông lập tức bỏ tôi, quay sang chào mời:
“Anh ơi, tôi thấy ấn đường anh đỏ lắm, diện mạo phạm đào hoa, có muốn xem một quẻ không? Không đắt đâu, chỉ 25 tệ thôi.”
Còn tôi thì vui vẻ ngồi trên ghế đẩu đọc sách.
Dù sao tôi cũng là người quyết tâm ngh/iền n/át sách chuyên ngành, sớm ngày học được cách tiền đẻ ra tiền, thay đổi số phận để thành bà chủ giàu có.
Kết quả, đời không như mơ, tôi mới đọc được một dòng chữ, thì nghe trên đầu vang lên một giọng nói yếu ớt:
“Cô thật sự tính được mọi thứ sao?”
4.
Tôi: “???”
Quái lạ, một quẻ một vạn mà cũng có người chịu xem sao?
Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, khi thấy rõ gương mặt anh ta và luồng tử khí đậm đặc nơi ấn đường, trong lòng tôi lại thốt lên một tiếng “quái thật”.
Đây chẳng phải là thần tượng mà tôi từng coi là hình mẫu học tập - cựu thiên tài tài chính Lục Vân Kiệt sao?
Sở dĩ nói “từng” là vì cách đây hai năm, Lục Vân Kiệt vẫn còn là một đại lão thiên tài trong giới tài chính, đầu tư đâu thắng đó, tiền chảy vào túi ào ào khiến tôi thèm nhỏ dãi.
Nhưng hai năm gần đây, anh ta liên tiếp đầu tư thất bại, từ thần đàn rơi xuống, thành trò cười cho thiên hạ.
Sau đó, anh ta hiếm khi xuất hiện trước công chúng, thời huy hoàng đã kín tiếng, khi sa sút còn lặng lẽ hơn.
Tôi biết mặt anh ta là vì trên bức tường “Cựu sinh viên xuất sắc” của trường có treo ảnh Lục Vân Kiệt.
Khi đó, nhìn tướng mạo anh ta đúng là dáng vẻ phú quý rõ ràng.
Giờ nhìn lại, tướng mạo đã thay đổi hoàn toàn.
Nhưng mấy thứ đó không quan trọng, quan trọng là: tại sao trên người thần tượng của tôi lại có năm tiểu q/uỷ đang hút vận khí của anh ta?
Hừm, lại gặp một “mẻ lớn” rồi đây.