Tôi như thường lệ ngồi trên ghế sofa.
Bắt đầu ăn từng muỗng kem lớn.
Thứ đồ ăn thường mất bốn, năm phút mới ăn xong, giờ lại khiến tôi phải nuốt vội vào bụng.
Cái lạnh không ngừng xộc vào óc, tiếng thìa cọ vào răng vang lên ken két…
Tôi dùng những "hành động nhỏ" đó để trút bỏ nỗi sợ và c/ăm phẫn.
Đồng thời, tôi bật tivi, vặn âm lượng xuống mức nhỏ nhất trước khi tắt tiếng.
Tôi muốn kẻ sát nhân biết rõ rằng, tôi có thính giác rất tốt.
Như vậy, hắn sẽ bớt chú ý đến khứu giác của tôi.
Sau khi x/á/c định hắn không di chuyển, tôi bắt đầu yên tâm suy nghĩ cách trốn thoát và cầu c/ứu.
Phải nghĩ ra càng sớm càng tốt.
Vì mỗi giây, hắn đều có thể gi*t tôi!
Bỗng nhiên, chuông cửa reo.
Có người đến?
Dù là ai, cũng là cơ hội.
Tôi bước đến cửa, hỏi:
"Ai đó?"
"Tiểu Đào, tôi là anh Lâm, mở cửa đi."
Tuy không nghe tiếng bước chân, nhưng mùi của kẻ sát nhân lại nhạt dần.
Là người đến thăm đã buộc hắn phải trốn đi.