Đầu bà ấy như bị ai đó đ/è mạnh, khiến cổ của bà chúi sâu vào xươ/ng bả vai.
Cơ thể tôi run bần bật, mồ hôi lạnh chạy dọc xươ/ng sống làm ướt cả lưng, lòng bàn ay tôi toát mồ hôi liên tục.
Chiếc điện thoại rơi bịch xuống nền nhà.
Nghe thấy tiếng động, cổ mẹ tôi bật thẳng dậy như lò xo bung - xoắn vặn thành hình th/ù kỳ dị kéo dài cả thước.
Bà há hốc mồm, trợn ngược mắt dán ch/ặt vào tôi: "Con sao thế?"
Da đầu tôi dựng đứng, hơi thở gấp gáp, đầu óc chỉ nghĩ đến việc bỏ chạy thật nhanh khỏi đây.
Nhưng oái oăm thay, chân tay tôi như bị dính ch/ặt vào sàn nhà, nặng trịch không thể nhúc nhích nổi.
Ting!
Tiếng thông báo tin nhắn của điện thoại phá tan bầu không khí ngột ngạt.
Chồng tôi đã ngắt máy, nhắn tin dặn dò tôi: "Đừng chạy!"
Giây sau, anh tiếp tục nhắn: "Đợi anh về!"
Tôi hấp tấp lướt qua tin nhắn.
Chồng tôi là kỹ sư công trình, đang làm việc tại châu Phi. Từ đó về nước mất gần cả ngày trời.
Sao tôi không được phép chạy trốn? Anh ấy muốn tôi ở lại đây để làm gì?
"Tiểu Đồng, sao con lại im lặng vậy?"
Cổ mẹ tôi uốn éo như một con rắn, giọng the thé: “A Dũ gọi đấy à?"
"Không... Không phải ạ." Tôi vội xóa tin nhắn của chồng.
"Thật à?"
Mẹ lầm bầm. Đột nhiên, tròng mắt bà xoay vòng như chong chóng trong hốc mắt.
Trước kia bà vẫn làm vậy, bảo để giảm mỏi mắt. Nhưng giờ đây, cổ họng tôi nghẹn lại, thở gấp.
Khác với người bình thường, hốc mắt mẹ tôi không hề có tròng đen, chỉ có một màu trắng dã.
Bóng dáng hiền hậu xưa kia đã biến mất. Giờ đây bà khiến tôi kh/iếp s/ợ tột độ.
Tôi thậm chí nghĩ bà sẽ lơ lửng bay tới, miệng rộng đến tận mang tai!
"Nãy shipper gọi bảo không tìm được số phòng."
Tôi gồng mình cố gắng chịu đựng, tay run run nắm ch/ặt tay nắm cửa: "Con... con ra lấy đồ ăn."
Bản năng sinh tồn trỗi dậy. Tôi không thèm nghe lời chồng nói.
Giờ phút này tôi chỉ muốn thoát khỏi mẹ tôi.
Nhưng khi vặn tay nắm, tôi phát hiện cửa đã bị khóa ch/ặt.
Cánh cửa đỏ lòm như m/áu, cứng ngắc không hề lay chuyển dù tôi có đ/ấm đ/á vào nó.
Nỗi tuyệt vọng ập đến. Tôi r/un r/ẩy mở điện thoại định cầu c/ứu.
Đột nhiên, một luồng khí lạnh đột ngôt phả vào gáy.
Tôi chậm rãi quay đầu lại thì thấy khuôn mặt nhăn nheo của mẹ dán sát vào mặt mình!
Đôi mắt trắng dã của bà quay cuồ/ng như một chiếc đồng hồ hỏng, càng lúc càng nhanh.
"Lúc nãy không phải shipper gọi. Là A Dũ gọi cho con."
Giọng bà vừa ai oán vừa chói tai: "Tiểu Đồng, sao con dám lừa mẹ?"