Mẹ bị đồn ả loàn làng, nam nhân làng cứ rảnh tìm đến nhà tìm vui với bà ta.
Do đó bị làng chế già vô dụng.
Những gã nam nhân đến nhà tìm hoan bóp cười nhạo:
"Nào, để hoang xem liệu phải giọt m/áu không."
Rồi ra xa:
"Thôi bỏ trông nó x/ấu ch*t đi được, chắc chắn phải tao."
Cha định ngăn cản nhưng lại bị đ/á/nh dúi xuống đất, chiếc giày bẩn thỉu đạp lên chân tật nguyền ông:
"Đồ què c/ụt, ngủ với thê coi trọng nhà đấy, đừng mà biết điều."
Ánh mắt ngăn lao tới.
Ta co rúm xó nhà, lũ chúng nó đái lên đầu mình, gọi chột".
Mẹ phớt lờ tất cả, bà nhả khói th/uốc lào với ánh mắt băng giá:
"Hai đứa vô dụng mà ch*t cũng đỡ phiền."
Ta hỏi sao bỏ quách bà ông nói:
"Là do mẹ thể rời xa thôi!"
Lúc ấy hiểu ông.
Cho đến một buổi nọ, khi mẹ đang tiếp khách thường lệ.
Cha kho cũ kỹ ông.
Ông mắt quanh, đảm bảo mới thở dài:
"Con ơi, năm qua cho quá rồi."
"Cha cũng muốn tiếc làng rồi, dễ thoát ra đâu."
"Giờ đã đến lúc, nói hết bí mật cho con."
Cha rằng dù nhà giờ nghèo xơ, nhưng xưa kia cũng thuộc để.
Bức tượng Kim Phật còn giữ được, dù nhà cửa nát.
Kim Phật ấy nuôi hai no đời.
Đêm nay lặng lẽ trốn đi.
Nhớ tìm bức tượng khi rời làng.
Nói xong, khập khiễng ra.
Xoay người lại, thấy mẹ đang núp góc kho.
Bà véo tai đến bật m/áu:
"Ranh con, dám lộ chuyện đây bẻ g/ãy chân đấy."
Rồi đột nhiên mẹ xoa đầu giọng dịu dàng chưa từng thấy:
"Con ngoan, nếu lấy tr/ộm được tượng Phật cho mẹ, mẹ hết lòng thương yêu con."
"Mẹ dẫn thanh, mặc đồ đẹp ngon. Theo thằng què đó thì tương lai gì?"
Ta gật đầu nhưng thâm tâm chẳng muốn gần mẹ chút nào.
Đêm xuống, cùng lên đường.