Sau cảnh âm thầm lộ mắt giữa những chiếc lá ngô.
“Sợ như vậy à.” Tô Cẩm cười lạnh: “Cho nói đang hẹn hò với kênh nam hả, định từ chức gì?”
“Không…”
“Anh phê duyệt đâu, ch*t tâm với chuyện này đi.” kéo khỏi đám lá ngô.
Tay nóng rực.
Trong tiềm cố gắng vùng nhưng vùng được.
“Đừng cố vô dụng thôi.” hung hăng nhìn tôi.
Nắng gắt khiến mũi chua xót.
Anh kéo trước mặt anh: “Diệp Thấm, đối xử với rất tốt, tin được.”
“Đúng, ông rất tốt.” Tôi nghẹn ngào.
“Anh phải ông em.” Mắt đỏ lên: “Bảy 2847 ngày, ba bữa bốn thể gọi như vậy được.”
2847 ư?
Hóa lâu như vậy rồi…
Anh vuốt ve gò má tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho “Bao nhiêu như vậy rồi, dám nói chưa nào không?”
Tôi khẽ mở miệng.
Những ký ch*t trong quá khứ sống lại.
Bên trong thư viện, ngồi bên cạnh chúng đang thu thập dữ liệu cho nghiên c/ứu áo cọ sát nhau.
Đến lúc tổ chức tiệc mừng nhau trộn giúp chén nước chấm ăn lẩu rồi trước mặt tôi.
Lần đầu ty danh, mặc vest, ánh nắng bên ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa rồi đáp trên lông mày thanh tú anh.
…
Tất cả gian lúc sáng sớm.
Chúng trẻ.
Anh quý gia có.
Mà người gì ngoài khoản n/ợ v/ay viên.
Làm dám gì khác chứ?
Chỉ là…
“Đàn dám đến.”
“Anh rất tốt.” Tôi nhịn mà rơi nước mắt: xứng với anh.”
Tô Cẩm Thần, cái này cũng sáng rực rỡ.
Anh thìa vàng, khía cạnh nào tú.
Năm đó trên bục phát biểu cáo bằng cáo trôi chảy mà hiểu gì.
Tôi liều thể đủ tú thành phố với anh.
Mà chưa ba giờ nhìn thấy hay với với thế giới anh.
Năm Tô Cẩm tiếp quản ty rồi chạy đôn chạy đáo nơi tham dự các hội nghị thượng đỉnh về thương nghiệp.
Thì đang phải vật lộn với tiền nhà, chi phí tế cho trai, tiền hoạt phí, mai phải tham dự hội nghị mà nay phải biết đủ tiền m/ua lễ phục trên 1688 hay không.
Cho làm gì gian chuyện yêu đương.
Ngay cả sức lực mà có.
Anh ở rất gần tôi.
Nhưng đẹp tựa mà thể chạm chỉ chút gió nhẹ cũng thể đ/á/nh tôi.
“Bảy trước như vậy, mà bây giờ vẫn như vậy nuôi nhiều như vậy rồi mà chút tiến cũng hả?”
“Em…”
“Anh muốn nghe!” Tô Cẩm răng lợi nhìn tôi.
“Cho dù khoảng cách giữa chúng ta rất cũng chỉ cần đi sẽ bước 999 bước về phía bảy cự đủ rồi.”
“Còn Em thể tiến bước về phía sao, thể kiệt với như thế?”
Gió hoang, đất trời tĩnh lặng.
Vào khoảnh khắc đó, đầu óc trống rỗng.
Quan tâm anh.
Tôi suy nghĩ.
Đàn Tô ai bì tôi, khóc rồi.
Bóng dáng hai người đan cài nhau.
Tôi lao vòng anh.