2
Hạ Ngôn Tẫn lập tức tìm tận ệ h v ệ n.
"Không ngờ chưa h t?"
Vừa bước vào, đã buông lời m ỉ a m a i, nét mặt tỏ rõ hả hê: nghe nói nay Cảnh hò Tuyết. giờ Thẩm thư những trắng m ấ t cả tình cảm rồi nhỉ?”
Tiết Tuyết?
Thảo nào lúc nãy nghe giọng ta đã thấy cái cảm giác ồ n ô quen thuộc.
Thấy lặng, Ngôn Tẫn chưa qua: “Thẩm Vi, gì muốn nói sao?”
"Có chứ."
"Chuyện gì?"
"Bây giờ bằng Tuyết, ta ăn KFC chẳng cần quan xem nay ngày nào."
Cậu ấm g g h h nhà họ đơ người suy nghĩ một lúc mới hiểu tôi, lập tức ổ g ậ đùng Vi, chỉ thế thôi sao?!"
"Tất nhiên không."
Tôi lười nhác bác: "Sau phải chăm chỉ viết đ/á/nh giá tốt trên các hàng để nhận nữa. Đừng quên, giờ đang cần mà.”
Mặt Ngôn Tẫn chuyển từ sang đen.
Nhưng nhanh chóng bật cười: Vi, thể trợ cấp cho cô."
Hắn cố nhấn mạnh từ "trợ cấp," giọng điệu đầy t m ã n.
Tôi nhìn hắn: "Trợ cấp?"
"Tôi thể cho năm mươi vạn mỗi tháng."
"Yêu cầu?"
“Yêu cầu phải mặt cứ khi nào gọi, và phải nghe lời tôi!”
Tôi lặng một lúc, thành thật đáp: "Tôi á t h n."
Sắc mặt Ngôn Tẫn bừng, trông g ạ g g.
Hắn cười nhạt: “Cô nghĩ sẽ để mắt sao?”
Tôi cúi đầu dáng bị bộ đồ ệ h h che hết, nhún vai:
"Tôi tự tin về sức của mình."
"Hơn nữa, bao nhiêu thuyết kể về mối tình oan gia, khi đ t h may phá sản thì lợi dụng cơ hội giữ người ở đâu anh cũng đó chăng?"
Hạ Ngôn Tẫn g h r ă g: có!”
“Không thì thôi.”
Tôi thở dài một cách nặng nề, giọng hơi tiếc nuối, rồi chợt ra:
"À anh lo bảo hiểm xã hội và phúc lợi cho không?"
Hạ Ngôn Tẫn g ậ suýt nữa đ ậ p cửa đi.